Dịch: Hoàng Hi Bình
Ring... smartphone reo lên.
Đỗ Duy đang ngồi trên ghế dài nhìn nút trả lời trên màn hình, với vẻ mặt kỳ quái.
Ngay sau khi gửi xong tin nhắn, chưa tới 2 phút sau Alexis đã gọi lại.
Nhưng nói dối như thế nào, nghĩ mãi không ra.
Hừm... hắn hơi rối.
Vì vậy, hắn nói: "Chào buổi sáng, Alexis."
"Haha? Chào buổi sáng? Anh Đỗ Duy, điều đầu tiên anh nói với em, thật sự là chào hỏi sao? Anh không nên nói cho em biết, anh đã đi đâu trong 2 ngày qua sao?"
"Uh... chỉ rời New York, đi ra ngoài dạo một vòng, khoảng vài trăm km, chỉ thế thôi."
"Hả? Em sẽ tin? Vậy giờ anh đang ở đâu? Nhà của anh?"
"Không, anh đang ở Quận Manhattan."
Đỗ Duy yếu ớt đáp, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Gần đây, hắn căn bản không hề ngủ, tinh thần cũng ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, gần như sắp sụp đổ.
Và Alexis ở đầu bên kia cũng phát hiện được điều này, và nói với một giọng có phần phức tạp: "Anh cho em biết, có phải anh đang gặp rắc rối? Làm sao em mới có thể giúp anh?"
Đỗ Duy cau mày nói: "Không có."
Alexis lạnh lùng nói: "Thật sao? Anh Đỗ Duy, có phải anh đang đánh giá thấp trực giác của phụ nữ không? Anh đang đợi ở đâu, em sẽ đến ngay."
Đỗ Duy từ chối: "Không cần thiết. Em mà tới đón anh, ít nhất cũng phải mất một tiếng, nếu anh trực tiếp đi taxi thì chỉ mất nửa giờ."
"Giờ em không muốn đôi co với anh. Ở yên đó, em sẽ đến đón anh ngay bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745346/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.