"Trả lời tôi, mấy người sợ cái gì? Là tôi sao?" Khi giọng nói quen thuộc của Đỗ Duy lần nữa vang lên, sắc mặt của ba người James trở nên vô cùng xấu xí, đường lui của họ đã bị bóng đen chặn lại, và có một thứ tà ác đáng sợ hơn ở ngay trước mặt. Loại tình huống này, ngay cả một Người Đuổi Quỷ kinh nghiệm phong phú cũng chưa từng gặp phải! Nguy hiểm hơn, James cảm thấy rằng ác linh phía sau ông ta, dường như bị điều khiển bởi ác linh đã chiếm đoạt cơ thể của Đỗ Duy. May mắn thay, máy ảnh đã chụp được sự tồn tại của một ác linh khác, khiến nó tạm thời không thể tiếp cận được và vẫn còn một chút chỗ để thư giãn. "Chú James, phải làm sao bây giờ?" Homill căng thẳng thần kinh, giờ cô cảm thấy rất tệ. Nếu như không phải không thể rời khỏi phòng khám, cô đã dông từ lâu. Harry ở bên càng tệ hơn, tuy bình tĩnh hơn, nhưng so với người khác cũng nhạy cảm hơn rất nhiều. Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn cảm thấy mình có khả năng sẽ chết ở chỗ này. "Theo những gì anh Đỗ Duy thật nói, chúng ta không còn cách nào khác, nếu không hiệu quả, chúng ta chỉ có thể dùng những thứ đó." Anh ta ám chỉ một thứ dùng để đối phó với The Nun, đó là vật phẩm đặc biệt dùng để niêm phong môi giới của The Nun. Harry và Homill lần lượt gật đầu, cả hai đều nhìn chằm chằm vào ác linh Đỗ Duy đang rất nghiêm túc đi tới. Lúc này, nó dừng lại ở ngoài khu vực an toàn do lưỡi dao gãy gây ra, và thì thầm như ác quỷ trong ác mộng: "Sao mấy người lại sợ tôi? Tôi là ác linh, nhưng cũng là Đỗ Duy. Nếu mấy người không vào đây nói chuyện, thì tôi cũng sẽ giết sạch mấy người." Nói xong, nó đột nhiên cười, nghiêng người về phía trước và đi vào khu vực an toàn: "Những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi và tuyệt vọng chính là thức ăn để nuôi dưỡng ác linh, vì vậy ... mấy người sẽ chết." Khi nó nói xong, trong mắt của ác linh Đỗ Duy dần dần đầy rẫy tơ máu, trông càng thêm hung tợn, giống như một quý ông trong giới thượng lưu trở thành một kẻ sát nhân máu lạnh. Còn trong mắt của James, khi Đỗ Duy này rướn người vào khu vực an toàn do lưỡi dao gãy tạo ra, ác ý không che giấu đang trào dâng như thủy triều, cố gắng nhấn chìm mọi thứ. Mảng lớn bóng tối cứ dường như nhận được tín hiệu, điên cuồng lan rộng. Cả căn phòng sẽ bị bóng tối nuốt chửng, và ánh sáng duy nhất đang bị thu hẹp rất nhanh. "Không thể chần chờ nữa, chúng ta làm đi!" James ra lệnh, cầm dao gãy lao thẳng tới Đỗ Duy. Harry giữ chặt sợi dây có thể đối phó với ác linh. Về phần Homill, cô không quên lời dặn của Đỗ Duy mà lập tức đi tìm chiếc ba lô. Cô nhớ rất rõ ba lô để ngay cạnh sô pha, bên trong chưa vật rất quan trọng, là chiếc mặt nạ. Trước hành động của James và Harry, ác linh Đỗ Duy mỉm cười và thản nhiên biến thành bóng tối. Trong một khoảnh khắc, cả hai đã lao vào hụt. Hơn nữa, điều khiến cho khuôn mặt của bọn họ càng thêm khó coi là, tất cả những gì bọn họ có thể chạm vào đều là bóng tối. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của đối phương, nhưng lại mất đi dấu vết của ác linh Đỗ Duy. "Nó đâu rồi?" James đột nhiên nhìn xung quanh, cố gắng dùng Quỷ Nhãn của mình để tìm ra dấu vết của ác linh Đỗ Duy, Harry cũng vậy, nhưng điều khó là bây giờ cả căn phòng đều tràn ngập ác ý. Chỉ với trạng thái Quỷ Nhãn tầm thường, căn bản không thể tìm thấy vị trí của ác linh Đỗ Duy. Thậm chí nếu như không có cái bóng đang đứng ở trước cửa, bọn họ còn chẳng thể xác định được vị trí của chính mình. Lúc này, Homill cũng gặp phải rắc rối tương tự, cô cảm thấy không gian xuất hiện hỗn loạn. Phòng khám tư vấn tâm lý này không quá lớn, từ cửa đến ghế sô pha chỉ mất 1 phút. Dù cô ấy tránh được ác linh Đỗ Duy, và đi vòng chăng nữa cũng chẳng mất quá lâu. Nhưng bây giờ cho dù cô ấy đi như thế nào, tất cả những gì cô ấy có thể thấy xung quanh chỉ là bóng tối, và cô ấy không thể thoát ra được. Đột ngột... Homill rùng mình, một nỗi sợ hãi khó hiểu chiếm trọn trái tim của cô. Có một cái gì đó ở sau lưng. Đây là thứ xuất phát bản năng của cơ thể người, cũng có thể hiểu là sự nhạy cảm với các yếu tố bên ngoài. Sau đó, Homill cảm thấy một cánh tay lạnh lẽo, chết chóc đang khoác lên vai của mình. "Cô đang tìm gì vậy? Có cần tôi giúp không?" Giọng nói trầm thấp và ức chế, mặc dù vẫn giống giọng nói của người đàn ông, nhưng sự lại cực kỳ ma quái, rờn rợn. Ngay sau đó, Homill kinh hoàng khi thấy bàn tay đó đưa ra sau gáy mình, và từ từ nắm chặt lại. Trong quá trình này, cơ thể cô ấy dường như bị đông cứng, không thể cử động được nữa. Thậm chí, thậm chí không thể nói ngày 16 tháng 2. Ngay sau đó, Homill cảm thấy bàn tay ôm sau gáy mình đang phát ra một lực nhẹ, các khớp xương kêu phát ra âm thanh cạch cạch rợn người. Cô cảm thấy mình giống như một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm, sống chết không do mình quản, mặc người chém giết. Chỉ là, người này đã trở thành ác linh Đỗ Duy. Homill chỉ có một suy nghĩ duy nhất, mình chết chắc. Nhưng trong giây tiếp theo, cô chợt cảm thấy bàn tay đang ôm gáy mình đột nhiên buông lỏngthả cô ra. Vì vậy, cô vô thức nhảy về phía trước, lăn tròn trên mặt đất. Sau đó, cô ấy đã chạm vào một thứ gì đó, như một chiếc ba lô. Cùng lúc đó, đèn trong phòng sáng lên, Homill vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bóng lưng của ác linh Đỗ Duy. Mà ở phía sau, chẳng biết khi nào James và Harry đã ra tay. Một sợi dây thừng quấn quanh ngực của ác linh Đỗ Duy, bị Harry nắm chặt trong tay, liều mạng kéo lại. James cầm một cây thánh giá, chỉ vào trán của Đỗ Duy. Ông nghiêm nghị hét lên: "Hãy ra khỏi thân thể người này, nhân danh Chúa, bất cứ tội nhân nào cũng sẽ được cứu rỗi, bất luận tà ác nào cũng không thể tồn tại." Ác linh Đỗ Duy nhìn xuống sợi dây đang thắt chặt ngực mình, trên mặt vẫn nở nụ cười khinh bỉ. Sau đó, nó nhìn James, và nhẹ nhàng nói: "Tại sao tôi phải ra khỏi cơ thể này? Tôi có trí nhớ của Đỗ Duy, tính cách và logic hành vi của anh ấy. Tôi là Đỗ Duy, và Đỗ Duy là tôi." Dứt lời, ác linh Đỗ Duy đột nhiên duỗi tay phải nắm lấy sợi dây, chỉ cần một cái kéo nhẹ, Harry trực tiếp bị sức mạnh kinh khủng kéo qua. James thấy vậy liền xông thẳng lên, chĩa cây thánh giá vào trán của ác linh Đỗ Duy, và tiếp tục hét lớn: "Cút ra ngoài, trả lại xác cho anh ta!!!" Ác linh Đỗ Duy dùng tay phải, nắm lấy Harry bị kéo qua, nghe xong liền nhìn James bằng ánh mắt kỳ quái. "Vô dụng, trong cơ thể này chỉ có duy nhất ý chí của tôi, cho dù anh dùng hết sức lực, ta cũng sẽ không rời khỏi cơ thể của mình." Vừa nói, nó bèn giơ tay trực tiếp nắm lấy cây thánh giá, dùng sức bóp mạnh khiến nó biến dạng, phần sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay khiến máu chảy không ngừng. "Thấy rõ không, thứ này đối với tôi vô dụng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]