Edit: Hoạt Đồng
Đêm qua Tiêu Thỏ rất khuya mới ngủ, trong đầu đều là những hình ảnh tại công viên lúc sáng, lăn qua lộn lại trên giường cũng không tài nào ngủ được, cầm lấy chiếc điện thoại mới mua, nhìn thật kỹ hình ảnh người con trai đang cười dịu dàng trên màn hình, lại càng trằn trọc khó ngủ, mãi đến rạng sáng mới đi vào mộng đẹp.
Tiêu Thỏ từ nhỏ đến lớn, vì nguyên nhân sức khỏe không tốt, luôn tuân theo nguyên tắc ‘Ngủ sớm, dậy sớm’, đây vẫn là lần đầu tiên cô đi ngủ muộn đến vậy. Ngày bình thường, chỉ cần qua mười giờ tối là cô đã đi ngủ, nằm mơ thấy Chu Công rồi.
Buổi trưa, điện thoại của Tiêu Thỏ lần đầu đổ chuông, người gọi đến hiển nhiên là Nguyễn Trác Hàng, đầu dây bên kia phát ra tiếng nói dịu dàng: “Thỏ con dậy chưa?”
“Dậy từ lâu rồi đó.” Đôi tai thỏ nhỏ nhắn ửng đỏ, cô tối qua mất ngủ, nên hôm nay ngủ nướng hết cả buổi sáng, mãi đến vừa nãy mới ngủ dậy, rồi ăn luôn cơm trưa.
“Nhưng mà anh nhớ em không ngủ được, em hại anh mất ngủ, em nói xem, nên bồi thường thiệt hại cho anh thế nào đây?”
Mặt Tiêu Thỏ càng đỏ hơn, cô dường như thấy được Nguyễn Trác Hàng đang đứng mỉm cười trước mặt cô, cứ như vậy mang ánh mắt dạt dào tình cảm mà nhìn cô.
“Liên quan gì đến em chứ!”
“Tất cả là vì nhớ em đó, được không?”
Tiêu Thỏ đỏ mặt, không biết nên trả lời thế nào.
Mẹ Tiêu vừa lúc đi tới, nhìn thấy Tiêu Thỏ cầm điện thoại, ngơ ngác không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-nuoi-soi/182564/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.