Edit: Hoạt Đồng
Tiêu Thỏ không phải chủ nhiệm lớp, hơn nữa sức khỏe lại không tốt, cho nên cô chỉ dạy lớp mười hai thực nghiệm, chỉ thứ ba, năm, sáu mới có tiết, luôn phải mở miệng nói, nhưng cũng xem như là nhàn tản, đây cũng là lý do vì sao cuối cùng ba Tiêu, mẹ Tiêu cũng đồng ý cho cô đi làm.
Sáng thứ sáu, cô không có tiết, cô ở nhà ngủ nướng cả buổi, ăn cơm trưa, sắp xếp xong xuôi giáo án rồi mới để chú Phó đưa tới trường.
Hôm nay đã là ngày thứ tư Tiêu Thỏ đi dạy học, nhưng mà cô vẫn cảm thấy căng thẳng, chủ yếu là vẫn nhớ tới thái độ của Nguyễn Trác Hàng hôm trước, cho nên cô cảm thấy cực kỳ ngượng ngập.
Hai tiết ngày hôm qua cô đã an toàn vượt qua, không có bất cứ tiếp xúc nào với Nguyễn Trác Hàng, vừa kết thúc giờ học liền vội vã chạy ra khỏi lớp, buổi tối cũng không chủ động liên lạc, dạy thêm cho cậu.
Tiếng chuông vào học từ lâu đã vang lên, Tiêu Thỏ vẫn đang đứng ở ngoài cửa lớp cố gắng hít thở sâu, tự động viên chính mình, không có gì là không thể đối mặt.
Tiêu Thỏ, mi làm được mà!!!
“Thỏ con, đến giờ vào học rồi đó.”
Tiêu Thỏ kinh hãi quay đầu lại, xoa xoa lồng ngực, nơi mà trái tim bị hoảng hốt đến độ nhảy thình thịch thình thịch, nhìn Nguyễn Trác Hàng đang dựa bên cạnh cửa, vẻ mặt lộ ra sự nghiền ngẫm, giống như là đang nhìn một thứ mà cậu yêu thích từ rất lâu rất lâu rồi.
Mặt Tiêu Thỏ đỏ ửng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-nuoi-soi/182560/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.