Editor: Á bì Hôm nay Tiêu Thỏ cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì tới giờ này rồi mà Nguyễn Trác Hàng vẫn chưa liên lạc với cô, đây là chuyện chưa từng xảy ra, từ sau khi quen biết Nguyễn Trác Hàng, mỗi ngày ít nhất cô cũng sẽ nhận được một tin nhắn, hơn nữa phần lớn là mới sáng sớm là cô đã nhận được tin nhắn của anh rồi, mà hôm nay lại không có, lạ nhất là hôm nay lại là thứ bảy, không thể nào anh lại không hẹn cô đi chơi? Tiêu Thỏ cảm thấy có chút bất mãn bấm số điện thoại của Nguyễn Trác Hàng. “Trác Hàng, anh đang làm gì đó?” “À thỏ con, hôm nay trong nhà anh có chuyện không đi đâu được, cho nên không có gọi điện cho em.” “À vậy sao! Vậy chờ anh hết bận rồi gọi lại cho em nha.” “Được thôi! Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai sẽ mang em ra ngoài chơi.” “Thật sao? Tốt thôi.” “Ngoan nha…” Nguyễn Trác Hàng mỉm cười cúp điện thoại, nhìn người ở đối diện. Hôm nay anh hẹn Sài Thiếu Kiệt ra ngoài, chỉ vì muốn nói chuyện rõ ràng. “Thỏ con rất đơn thuần, tốt bụng, không phải là loại học sinh nữ mà cậu muốn đùa bỡn là được, tôi hi vọng sau này cậu tránh xa cô ấy một chút.” Sài Thiếu Kiệt cho rằng hôm nay cậu ta hẹn anh ra ngoài là muốn đánh một trận với anh, không nghĩ tới thật đúng là phong cách của Nguyễn Trác Hàng, đàm phán, quân tử động khẩu không động thủ. Sài Thiếu Kiệt không phải là người thích nói nhiều, khiêu khích nói, “Cậu quá nhát gan, biết rõ giữa tôi và thỏ con đã xảy ra chuyện gì, vậy mà cậu vẫn có thể nén giận làm con rùa rụt đầu.” Anh cũng yêu Tiêu Thỏ, dựa vào đâu Nguyễn Trác Hàng có thể hạnh phúc, ngay cả thứ bảy Nguyễn Trác Hàng không có gọi điện cho Tiêu Thỏ, Tiêu Thỏ vẫn chủ động liên lạc với cậu ấy, nhưng ngược lại là anh, ở trong mắt của Tiêu Thỏ anh chẳng là gì cả. Nguyễn Trác Hàng chịu đựng từng tế bào trên thân thể mình đang gào thét, giận quá hóa cười, “Nếu việc này xảy ra trên người cậu, cậu sẽ làm như thế nào?” Sài Thiếu Kiệt ngẩn người, anh chưa từng nghĩ tới việc này. Nhưng mà… Nhưng nếu thật sự xảy ra trên người anh, anh sẽ làm sao? Anh, chắc cũng sẽ không tổn thương Tiêu Thỏ, sẽ không chê trách cô, đối với Tiêu Thỏ nhiều lắm cũng chỉ im lặng hai ngày, dù sao muốn một người đàn ông chấp nhận chuyện này cũng rất khó, nhưng muốn anh rời khỏi Tiêu Thỏ, anh chắc sẽ không nỡ, việc này cũng không phải là lỗi của Tiêu Thỏ, cô chẳng làm gì sai, nói đi nói lại, cô cũng là người bị hại. Anh nghe thấy giọng nói của mình, “Tôi sẽ giết người đàn ông đó.” “Ừ…” Nguyễn Trác Hàng mỉm cười gật đầu, “Sau đó cậu sẽ đền mạng cho người ta, làm cho thỏ con thấy áy này và đau lòng, quả thật cũng là một biện pháp tốt.” Không biết vì sao, trong lúc này, Sài Thiếu Kiệt đột nhiên phát hiện, quả thật anh không bằng Nguyễn Trác Hàng. Đổi lại là anh, anh chắc sẽ không thể nào nhẫn nhịn cục tức này, thật sự sẽ chạy tới đâm người đàn ông kia hai dao, sau đó làm mọi chuyện nháo lên, hại Tiêu Thỏ đau lòng và khổ sở. Nguyễn Trác Hàng nói, “Thật ra vẫn còn một cách là dẫn Tiêu Thỏ đi báo án mà không phải sao? Sau đó kiện cậu tội cưỡng hiếp, hoặc là kêu một nhóm lưu manh tới đánh cho cậu một trận, phế đi hai tay hai chân của cậu, để cho cậu về sau không làm hại ai được nữa. Đúng đó, đó đều là những thứ tôi đã từng nghĩ, nhưng tôi sẽ không làm, cậu có biết tại sao không?” Sài Thiếu Kiệt mấp máy môi, nhưng không có cách nào mở miệng, anh không biết tại sao, so với heo anh còn ngu hơn. Quả nhiên cậu ta đã nói, “Bởi vì bất kể tôi làm chuyện gì, sau khi chuyện này bị bại lộ, người đau lòng nhất chính là thỏ con, tôi sẽ không để cho cô ấy bị người khác chỉ trỏ sau lưng, đẩy cô vào miệng lưỡi của thiên hạ, cho nên cục tức này, tôi có thể nhịn, tôi cũng nguyện ý nhịn.” Sài Thiếu Kiệt bĩu môi khinh thường, nhưng không thể nói ra lời châm chọc nào. Nguyễn Trác Hàng còn nói, “Thật ra vốn cũng không cần tôi phải trả thù cậu, chính bản thân của thỏ con đã làm được! Bị người trong lòng của mình coi thường, chắc khó chịu lắm nhỉ? Có phải càng khó chịu hơn việc bị người khác đánh mắng hay không? Thỏ con cũng chỉ xem cậu như người qua đường giáp ất mà thôi, bất kể cậu có làm chuyện gì trước mặt cô ấy, bọn tôi cũng sẽ không quan tâm tới cậu.” Một câu này cắm thẳng sâu vào tim Sài Thiếu Kiệt, quả thật anh không thể nào chấp nhận kết quả như vậy, nhưng trên thực tế, Tiêu Thỏ đã làm như vậy. Anh thà rằng Tiêu Thỏ trực tiếp đánh mắng anh hay là làm chuyện gì đó với anh, nhưng Tiêu Thỏ đã dùng biện pháp tiêu cực như vậy, nhìn cũng không muốn nhìn anh, dù có nói chuyện cùng anh cũng chỉ có một câu ‘Tôi rất ghét cậu’. Tiêu Thỏ chưa bao giờ biểu hiện ân ái trước mặt anh như trước mặt của Nguyễn Trác Hàng, bọn họ không cần giả bộ vì bọn họ thật sự đang ân ái, bởi vì vào một phút này, ở trong mắt của Tiêu Thỏ không chứa đựng được người nào nữa, cô lại đơn thuần như vậy, cô không thể nào nghĩ biện pháp tới trừng phạt anh, nhưng bộ dáng như vậy mới thật sự là đang trừng phạt anh đó. Về mặt tinh thần có thể nói Nguyễn Trác Hàng đã đánh bại Sài Thiếu Kiệt, ít nhất tâm cơ của Sài Thiếu Kiệt thấp hơn Nguyễn Trác Hang một đoạn, cũng bởi vì anh làm việc không bằng Nguyễn Trác Hàng, anh… Nguyễn Trác Hàng nói, “Tôi hy vọng sau này cậu cách xa thỏ con một chút, dù sao cậu cũng chỉ mang lại toàn đau khổ cho cô ấy mà thôi.” Sắc mặt của Sài Thiếu Kiệt trầm xuống, “Tôi sẽ không rời khỏi thỏ con đâu, tôi sẽ đoạt lại cô ấy, có thể suy nghĩ của tôi không có chững chạc như cậu, nhưng không sao, vì thỏ con, tôi có thể từ từ trưởng thành, thật ra hôm nay cậu xuất hiện trước mặt tôi cũng chỉ muốn tôi sau này đừng có ép buộc thỏ con làm chuyện cô ấy không muốn làm, về điểm ấy tôi có thể đồng ý với cậu, nhưng cậu cũng nên biết rõ, tôi sẽ không buông tay thỏ con.” Đúng vậy, Nguyễn Trác Hàng biết, mà kết quả anh muốn cũng chỉ là Sài Thiếu Kiệt không được làm tổn thương Tiêu Thỏ nữa mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]