Edit: Hoạt Đồng
Lúc phim kết thúc, Tiêu Thỏ vẫn đang ngồi trên đùi Nguyễn Trác Hàng, không chịu động đậy.
Nguyễn Trác Hàng mỉm cười khẽ cắn vành tai Tiêu Thỏ, nhẹ giọng hỏi, “Có phải còn đau không?”
Tiêu Thỏ nghiêng đầu không thèm đếm xỉa đến anh, Hừ, anh cũng không nghĩ lại xem, cô bây giờ đau thế này, tất cả là tại ai chứ.
Nguyễn Trác Hàng thu lại nụ cười, bày ra vẻ vặt vô tội, bất mãn nói: “Anh không nhịn được mà!”
“Không được giả bộ đáng yêu!”
Tiêu Thỏ phì phò chỉ vào Nguyễn Trác Hàng, cả mặt nóng bừng. Tiêu Thỏ đối với bộ dạng Nguyễn Trác Hàng tỏ ra vô tội như một chú cún con, chính là một chút năng lực chống đỡ cũng không có.
“Ngoan! Anh ôm em ra ngoài!”
“Không muốn! Như vậy em sẽ rất mất mặt.”
“Á…”
Nguyễn Trác Hàng đột nhiên đứng dậy, mà Tiêu Thỏ lại giống như một cô công chúa nhỏ được anh ôm trong lòng, anh khom lưng, ý bảo cô mau cầm hai túi quà vặt to lên.
“Ôm lấy túi, che mặt vào, thế thì sẽ không sợ mất mặt nữa.”
Tiêu Thỏ nén giận nhìn Nguyễn Trác Hàng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà làm, cũng may bọn họ là một trong những nhóm người ra khỏi rạp chiếu phim muộn nhất, mọi người xem phim đã ra về gần hết, chỉ là vẫn có những người chậm rì rì vẫn chưa rời khỏi. Khi có người đi ngang qua bọn họ, sẽ ném tới một ánh mắt mờ ám, mặc dù trong rạp, mọi chuyện có thể xảy ra quá nhiều, mà ngay chính bản thân bọn họ còn là một đôi nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-nuoi-soi/1518826/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.