Edit: Hoạt Đồng
Nguyễn Trác Hàng đưa một bộ ảnh cho Tiêu Thỏ, nhưng cô lại chỉ liếc mắt một cái, sau đó dẩu môi quay đi, chính là không chịu nhận lấy.
“Sao vậy? Giận rồi à?”
Nguyễn Trác Hàng duỗi tay, đem Tiêu Thỏ ôm vào trong lòng, nịnh nọt hôn hôn đôi môi đỏ mọng, cố ý nói, “Sau này nha…”
Tiêu Thỏ cố tình không đếm xỉa tới anh, nhưng đôi tai vẫn vểnh lên nghiêm túc nghe, thấy anh chỉ nói một nửa, đôi môi chu lên lại càng cao, Nguyễn Trác Hàng cắn cắn bờ môi cô, đầu lưỡi vươn ra, bất chấp đang ở trên đường phố, ngay tại chỗ hôn lấy cô.
Nhưng Nguyễn Trác Hàng cũng biết một vừa hai phải, ôm lấy cô đang thở hổn hển, xấu xa nói: “Sau này nha, chỉ cần Thỏ con của anh chu môi ra, anh sẽ liền ra sức hôn xuống.”
Tiêu Thỏ nhéo lấy hông anh, đầu vùi sâu vào lồng ngực ấm áp.
“Ha ha ha ha…”
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười vui vẻ của Nguyễn Trác Hàng, Tiêu Thỏ bờ môi vẫn còn đang run rẩy, mặt đỏ rực như lửa.
Nguyễn Trác Hàng thấy Tiêu Thỏ cứ trốn trong ngực anh trong chịu chui ra, lại chú ý đến ánh mắt khác thường của những người trên phố, cũng biết Tiêu Thỏ xấu hổ rồi, mau chóng kéo kéo đầu cô, hai người mau chóng chạy tới một con phố phía sau, trốn vào một góc, Nguyễn Trác Hàng thở dốc nhìn gương mặt đỏ ửng của Tiêu Thỏ, bây giờ vẫn còn sớm, anh thật không nỡ đưa cô về nhà, bèn đề nghị: “Chúng ta đi xem phim đi.”
Tiêu Thỏ có chút khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-nuoi-soi/1518824/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.