Trước tiên nhận thấy được Vân Tiêu Phong nhiều thêm một người, là Tề Tiêu vốn đang ở trong thư phòng của một tiểu viện cách xa nơi này, cơ hồ ngay giây đầu tiên hơi thở quen thuộc kia vừa xuất hiện, cánh tay của hắn liền mất tính chính xác, đang viết lực đạo chợt tăng thêm, nét mực quẹt mạnh, ướt đẫm giấy Tuyên Thành.
Yến Như Vân đã trở lại.
Bách Lý Liên Giang lúc này hơn phân nửa còn chưa trở về được, chắc là cùng Yến Như Vân chạm mặt rồi. Tề Tiêu đầu tiên là nôn nóng chột dạ, ngòi bút run lên, một giọt mực từ đầu ngòi bút rơi xuống bắn tung tóe trên giấy, vô số điểm mực nhỏ khuếch tán lan ra, sau đó lòng hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại —— hắn đã quyết tâm từ bỏ không truy đuổi Yến Như Vân nữa, Yến Như Vân có trở về hay không thì có quan hệ gì lớn tới hắn đâu, hắn là chủ của một phong, thu đồ đệ mới không cần phải thông báo với Yến Như Vân. Từ nay về sau, bọn họ chỉ là sư đồ bình thường. Nên quan tâm hắn thì một phần cũng không keo kiệt, còn lại, vô luận là tâm tư không nên có, hay là nhớ mong không nên có, một phần sẽ không tăng thêm.
Nghĩ đến đây, Tề Tiêu nhắm mắt lại, tới khi lại mở mắt lần nữa, vẫn là lệ nóng doanh tròng, hắn đem tờ giấy Tuyên Thành bị hư trước mặt kia rút ra, lại lấy một tờ khác đè phía dưới cái chặn giấy, đem nội dung vừa rồi mới viết sao chép lại một lần.
Bách Lý Liên Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-da-tinh/200860/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.