Đi hơn mười dặm đường, sức lực của Tề Tiêu đã dùng hết, chậm rãi đáp phi kiếm xuống mặt đất, lúc đem Yến Như Vân đỡ đến bên gốc cây cánh tay vẫn còn run rẩy, miễn cưỡng dựng lên một cái kết giới bao phủ lấy mình và Yến Như Vân, lại bất chấp hình tượng, ngồi ngay bên cạnh dựa vào Yến Như Vân mà đả tọa. 
Hắn chỉ biết kiếm chiêu của《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, chưa từng luyện qua tâm pháp kèm theo, chiêu thức tiêu hao linh lực rất lớn nhưng toàn dựa vào một thân linh lực để chèo chống, nếu lúc ấy Đỗ Kiếm Trì còn không nhận thua, lại tiếp thêm một chiêu nửa thức nữa, linh lực của hắn sẽ khô cạn. 
Linh khí vận hành một vòng, cánh tay bủn rủn một lần nữa được rót thêm khí lực, hắn vội vàng nghiêng người đỡ lấy Yến Như Vân sắp bị ngã lệch, một lần nữa ngự kiếm tới thành trấn dưới chân núi Mê Vụ Sơn, tìm một khách điếm, đặt một gian phòng yên tĩnh, dìu Yến Như Vân đi vào rồi sắp xếp cho nằm ở trên giường. 
Tề Tiêu phân phó điếm tiểu nhị mang tới một ít nước ấm, quỳ một gối ở trên giường, lấy tay gỡ vạt áo của Yến Như Vân ra, nửa người phía trên có ba miệng vết thương đang chảy máu ào ạt, hai chỗ là hai cái huyết động ở trên xương bả vai đã nhiều lần hết khép lại vỡ đang tỏa ra từng tia từng tia ma khí, một chỗ khác là ở trên ngực, vết thương mới vừa bị kiếm đâm. 
Vạt áo bị dính máu ướt đẫm có vài chỗ đã khô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-da-tinh/1321734/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.