Đuổi hắn đi? 
Lời này từ đâu mà có? 
Yến Như Vân vừa mới đến liền chụp cái mũ như vậy lên đầu Tề Tiêu. Tề Tiêu đầu tiên là ngơ ngác, ngay sau đó lần theo ánh mắt của Yến Như Vân đi theo một chuyến, trong lòng sáng tỏ, cũng không còn lòng dạ nào đi xem tĩnh thất kia, giải thích nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ ngẫu nhiên tới nơi này nhìn xem một chút mà thôi.” 
“Thật sao?” Yến Như Vân tuy treo nụ cười, ý cười lại không ở đáy mắt, đứng nơi xa xa, không bước tới gần, luồng khí cô độc lạnh lẽo vẫn lan truyền tới. 
Có trong nháy mắt, Tề Tiêu cảm thấy tuy Yến Như Vân đứng ở nơi đó, lại giống như đứng ở một không gian khác, hoặc là…… người ở trước mặt này không phải là Yến Như Vân mà hắn từng quen biết, bỗng dưng cảm thấy nôn nao trong lòng. 
Mỗi khi đối mặt với Yến Như Vân, Tề Tiêu luôn nhấc lên không nổi dáng vẻ của một sư tôn, rõ ràng trong lòng nghĩ đến là “Vi sư”, ra khỏi miệng lại thành “Ta”, khí thế tự dưng thấp đi, trong giọng nói thường là thương lượng chiếm đa số, bởi vậy một câu “Thật sao” không rõ ý của Yến Như Vân đã làm tim hắn đập nhanh một trận, phảng phất giống như mình thật sự đã làm chuyện gì trái với lương tâm. 
“……” Tề Tiêu luôn cảm thấy nếu cứ mặc kệ như vậy cũng không phải là biện pháp hay, chỉ phải tình ý chân thành mà nói: “Ta lừa ngươi làm gì? Ngươi là đệ tử của Vân Tiêu Phong, tất nhiên phải ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-da-tinh/1321724/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.