Tề Tiêu và Yến Như Vân cùng nhau đáp xuống Vân Tiêu Phong, Bách Lý Liên Giang đang quét tước trong đình viện đột nhiên khó có thể tin mà nhìn ra bên ngoài, bỗng dưng ném cái chổi trong tay lao nhanh ra cửa, vừa thấy áo đen áo trắng hai đạo bóng người đang tới gần, chóp mũi lên men, lệ nóng doanh tròng, hô to một tiếng: “Yến sư huynh!” Nhào nhanh qua.
Yến Như Vân vừa nhìn thấy Bách Lý Liên Giang trong một sát na kia, màu đen trong mắt chợt dâng, nhưng rất nhanh đã bị áp chế xuống, hắn vững vàng mà tiếp được Bách Lý Liên Giang, cười nói: “Sư đệ, đã lâu không gặp.”
Bách Lý Liên Giang vốn định nói cái gì, vừa mở miệng đã khóc không thành tiếng, rốt cuộc tóm lấy áo đen của Yến Như Vân đang ở trước mắt để lau nước mắt chảy ra ròng ròng.
Tề Tiêu đứng ở một bên, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang, ba năm nay, Bách Lý Liên Giang tự mình kiềm nén, sắc mặt quanh năm trầm lắng không thấy vui mừng, mỗi khi gặp mình trở lại Mê Vụ Sơn, hắn mới miễn cưỡng lộ ra chút dáng vẻ tươi cười, nhưng cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bách Lý Liên Giang chưa hề nói qua cái gì, Tề Tiêu lại biết trong lòng hắn đã đem tất cả sự tình ôm trên người mình, lưng đeo tội lỗi khiến sư tôn bị thương, sư huynh rơi xuống nơi nào không rõ mà cả ngày tự tra tấn mình, không ngừng luyện tập 《 Già Lam Đao 》, mưu đồ sau khi đạt được chút thành tựu sẽ xuống núi tìm người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-da-tinh/1321718/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.