Sáng sớm ngày xuân vốn nên yên tĩnh an nhàn, nhưng trong tướng phủ khách khứa, đại thần cũđại thần mới lại tụ tập thành đàn, nơi nơi tràn ngập sự khẩn trương cùng bất an.
“Đại nhân,” Có người nói,“Nay Trần Duệ rút về kinh, biên giới không ai canh giữ, đúng là thời cơ tốt để hành động.”
“Đúng vậy,” Tiếp lời là 1 gã võ quan,“Lấy thực lực của đại nhân thì việc chống lại cũng không khó khăn gì, hơn nữa đã sớm nghe nói Trần Duệ có tâm địa khác thường, nếu có thể thu phục hắn, quân ta sẽ nắm chắc thắng lợi.”
“Ngươi nghĩ có thể mượn sức Trần Duệ?”Ở ghế trên Thừa tướng nhẹ nhàng bâng quơ lộ ra một tia trào phúng,“Nên sớm quên ý niệm đóđi, tuyệt đối không có khả năng.”
Người góp lời khó hiểu, nhìn chung quanh lại thấy tất cả bày ra sắc thái hèn mọn tựa tiếu phi tiếu, đành phải thôi, không nhiều lời nữa.
“Đại nhân,” Thủ hạ lại có người nói,“Gần đây những người theo thái tử trước kia cũng hợp tác với chúng ta, kỳ thật thế lực tuy không lớn như trước, nhưng cũng đủ trọng thần nguyên lão, uy vọng to lớn không thể khinh thường. Đại nhân không phải vẫn ngại chuyện vô cớ xuất binh sao? Lần này vừa lúc phiến loạn, giúp thái tửđoạt lại đế vị, nhiếp chính quản việc quốc gia, tự nhiên cũng danh chính ngôn thuận.”
Thừa tướng đứng lên, trầm mặc đi về phía mọi người, hai mắt lại nhìn về phía ngoài cửa sổ:“Tâm ý của các vị, tại hạđã hiểu được. Chính là, sáng sớm đã tụ tập tại tướng phủ, là muốn cốý rước lấy tai họa, chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-me/50324/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.