Thị vệ nghiêm trang vây quanh tế đàn, quân vương ngồi trên ngai vàng hoa lệ, quần thần ngồi hai bên. Ta ngồi cạnh quân vương ở ghế trên, quan sát vòng bảo hộ bên ngoài, lại nhìn dòng người như nước, người người nghển cổ mà trông. Tử Thiên mới nhậm chức thị trung đã phân công công việc chu đáo cho các thủ vệ, liền đi vào phía trong hộ vệ.
Ta ghé mắt nhìn quân vương bên cạnh, không nghĩ hắn chuyên chú chờđợi đến thế. Đã có ta ở bên cạnh, nhưng tầm mắt hắn lại dừng nơi khác, hệt nhưđám người đó, giờ phút này trong mắt hắn chỉ còn lại kẻ kia. Chợt nhớ lại lời nói của công chúa, hờn giận như tan biến, lại như có chút chờ mong.
“Làm sao vậy?” Hắn quay sang, trong mắt hàm chứa ý cười,“Chờ lâu đến nỗi phiền muộn sao?”
Ta quay đầu về phía khác, nhìn đèn đuốc sáng trưng trong vũđiện, đáp:“Như thế nào lại vậy? Vìđể chiêm ngưỡng chút phong tư của Thần quan đại nhân, chờđợi 1 chút có là gì?”
Hắn đưa tay nâng mấy sợi tóc của ta, thấp giọng nói:“Y có lẽ là người duy nhất trên đời có thể sánh với ngươi.”
“Hoàng Thượng quá lời rồi,” Ta nghiêng mặt nhìn hắn,“Tử Phượng không đức không tài, sao có thể cùng Thần quan đại nhân so sánh!”
“Ái khanh quả thật khiêm nhường,” Hắn cười nói,“Chính là, đối mặt cùng một người sàn sàn như mình, trong lòng cũng có chút không thoải mái di?”
“Tử Phượng sao có thể là loại người keo kiệt ấy?” Ta hờn dỗi nói, đem tầm mắt chuyển qua một bên,“Hơn nữa, ta sao lại tự phụđến mức muốn cùng Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-me/50320/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.