Đã rất lâu rồi chưa được tự do như vậy, đó là một bãi săn bắn, nhưng không khiến người ta có cảm giác nguy hiểm. Cứ như vậy một mình cưỡi ngựa đi trước, tránh tầm mắt mọi người, mặc dù chỉ là tạm thời, cũng đủđể khiến người lòng say thần mê.
Mùa đông săn bắn đã bắt đầu, bên ngoài khu vực săn bắnlàđoàn quân nghiêm mật coi giữ. Các vương công đại thần đãđến, núi rừng vốn thường ngày yên tĩnh cũng trở nên huyên náo.
Ta nhìn hắn cưỡi ngựa rong ruổi phía trước, ở cái không gian rộng lớn này, trông hắn thật hăng hái.
“Phượng Nhi!” Quân vương trẻ tuổi quay đầu nhìn ta, chờ ta đi lên.
Ta gật đầu, nhìn hắn giục ngựa đi trước, nhưng chưa đuổi kịp.
Đoàn quân hộ giá vội vàng vượt qua, ta quay ngựa lại, tiến vào một đường mòn u tịch. Gió thổi luồn qua khe núi, trong suốt thấm nhuần. Chợt lơđãng nhớ lại, bộ dáng của hắn cùng vị thiếu niên nhiều năm trước giống nhua đến kì lạ, chỉ là, cảnh tượng kia vĩnh viễn không cách nào tái hiện.
Đắm chìm trong dòng suy nghĩ xa xôi mà hỗn loạn, nhất thời lại có chút thất thần, thẳng đến khi bên tai truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, ta mới nghiêng mặt nhìn lại, đã thấy vị tướng quân vội vàng đi tới. Ánh mắt hắn lạnh thấu xương mà sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào.
Tướng quân viễn chinh có lẽ đều cóánh mắt này chăng, nhưng mà Trần Duệ, một tướng quân trẻ tuổi, sao lại cóánh mắt lão luyện thâm trầm này, tựa hồ có chút không hợp.
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-me/50315/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.