Mở to hai mắt, thế giới là màu xám, ta biết, thế giới trong mắt ta sẽ không khôi phục sắc màu.
“Điện hạ.” Bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, đem hết thảy quay lại như xưa. Thị nhi theo ta từ năm bốn tuổi, ta từng có chút tưởng niệm người này, nhưng hiện tại, ta lại sợ nhìn thấy hắn.
Ta đứng dậy, nhìn chung quanh bốn phía, người hầu đều đã bị thay, hoàng cung này cũng đã đổi chủ.
“Điện hạ có gì phân phó không?” Hắn theo sát phía sau ta, kính cẩn hỏi.
Ta không đểý câu hỏi của hắn, đẩy cửa phòng, đi ra ngoài điện.
Trước mắt 1 mảnh trống trải, im lặng không có tiếng động.
“Ta mê man bao lâu?”
“Ba ngày.”
“Ba ngày……” Ta không tiếng động nở nụ cười,“Lại là ba ngày……”
Ba ngày, đủđể thay đổi hết thảy, ba ngày, đủđể làm một người biến mất trên đời.
Nhưng mà ta vẫn còn 1 con đường hy vọng.
Từ ngoài cung truyền tiếng tiếng người ồn ã, quân đội mênh mông cuồn cuộn khải hoàn trở về, ta ngây ngốc đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn, nhìn người đi đầu, nhìn hắn đi đến trước mặt ta, rốt cục, ta lại cảm thấy trái tim lại bị ném xuống đáy cốc thật sâu, vĩnh viễn không thể quay về.
“Trần Duệ……” Ta dùng thanh âm khàn khàn phun ra hai chữ này, người này, vĩnh viễn, vĩnh viễn luôn xảy ra chuyện bất ngờđến thế.
“Tử Phượng!” Hắn hăng hái nắm lấy vai ta,“Hôn quân kia đã chết, ngươi tự do rồi! Từ nay về sau, không ai có thể tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-me/2174622/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.