Chương trước
Chương sau
“Trần Duệ, ngươi thật vội vàng,” Rốt cục cũng có cơ hội gặp mặt hắn,“Ngươi đã nghĩ về Hoàng thượng quáđơn giản.”

“Không, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng dám nghĩ về hắn quáđơn giản,” Hắn đi về phía ta,“Cứ cho là hắn có thể thoát khỏi vòng vây Nam Việt, khi trở vềđược nơi này cũng chỉ có thể làm chim ***g cá chậu.”

“Trần Duệ, ngươi hình như rất tín nhiệm bộ hạ của mình? Còn bộ hạ của ngươi có chắc chắn sẽ trung thành với ngươi không?”

“Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người.”

“Ngươi thật khinh suất.”

“Sao phải do dự? Dù cho thất bại, bất quá cũng chỉ là cái chết, sợ cái gì?” Lời nói hào khí như vậy quả nhiên chỉ cóđại tướng quân thân kinh bách chiến mới có thể nói ra.

“Ta xin khuyên ngươi một câu, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

“Tử Phượng,” Hắn nâng mặt ta lên, ánh mắt hồ nghi,“Không phải ngươi nghĩ ta định giết hắn đấy chứ?”

“Đừng trẻ con như vậy.” Ta không kiên nhẫn quay mặt qua chỗ khác, có chút không yên lòng. Thần quan đại nhân đã bị cách chức, nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa tới tẩm cung của ta, ta thật sự không thể chấp nhận, ngày mình thất sủng lại đến sớm vậy sao.

“Lòng tham của ngươi thật mạnh mẽ,” Hắn đặt tay lên ngực ta, cúi đầu thì thầm,“Bởi vì hắn sao?”

“Đừng lảng sang chuyện khác,” Ta thừa nhận ta có chút hoang mang, tự tôn của ta đã bị khiêu khích,“Trần Duệ, ta có dự cảm không lành.”

“Không tốt?” Tay hắn di chuyển xuống phía dưới, nhẹ nhàng dao động,“Là ta không tốt, hay là hắn không tốt?”

“Buông tay ra.” Ta không cho bàn tay hắn tiếp tục di chuyển, lời nói có chút vô lực, “Để mặc hắn đi, ta không rảnh đi quản hắn.”

“Yến Tử Phượng,” Hắn một tay vòng qua thắt lưng ta, kéo ta đến trước ngực, một tay kia gắt gao giữ chặt cổ tay ta,“Vì cái gì lần nữa cự tuyệt ta?”

“Cự tuyệt? Ta khi nào cự tuyệt ngươi? Ta đãđem hết những thứ quan trọng giao cho ngươi.”

“Thứ quan trọng? Đối với ngươi mà nói, cái gì mới là quan trọng?”

Ta đùa cợt nhìn hắn:“Đương nhiên là thứ ngươi vẫn luôn miệng kêu mong muốn.”

“Phải không?” Hắn cười lạnh,“Nhưng hình như không phải vậy, ngươi đãđem thứ kia vứt bỏ, hoặc là, cho một người khác.”

“Nga? Xem ra ngươi đãđánh mất thứđó, cho nên muốn được bồi thường?”

Ta lạnh lùng nhìn hắn, thế này mới hiểu được, hắn cùng với người kia đâu có gì khác nhau? Cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài hoa lệ, thứ còn trơ lại chỉ là lòng tham không đáy.

“Đừng dùng loại này ánh mắt nhìn ta,” Hắn nâng cằm ta, hôn lên trán ta,“Ta mới là lựa chọn của ngươi.”

Nguyên bản không muốn chống lại, nhưng người này thật sự nói không giữ lời, bởi vì là hắn nên ta mới đi đến bước đường này, ta không cam lòng, vì cái gì ngay cả hắn cũng như thế chứ?

“Buông, Trần Duệ!” Ta định giãy ra, lại bị hắn giữ lại,“Ngươi nếu dám chạm vào ta, từ nay về sau đừng gặp ta nữa!”

“Yến Tử Phượng, ngươi quả nhiên đã yêu hắn!”

“Hắn? Hắn là ai vậy?” Ta cười mỉa,“Yến Tử Phượng cho tới bây giờ cũng không yêu bất luận kẻ nào.”

“Hừ,” Hắn khinh miệt phát ra một tiếng cười khổ,“Ngươi rốt cục cũng nói thật rồi!”

Ta bị hắn nặng nềđẩy ngã trên giường, không thể nhúc nhích.

“Ngươi cho tới bây giờ vẫn không yêu ta, vì sao phải lừa gạt ta?”

“Trần Duệ……” Ta biết trong ánh mắt hắn không phải sự phẫn nộ, mà là nỗi mất mát thật sâu, người này thật sự yêu ta, riêng chuyện này ta tuyệt đối không nghi ngờ,“Ta không lừa ngươi, nếu ta yêu 1 ai đó, người kia chỉ có thể là ngươi.”

“Vì cái gì còn nói dối?” Hắn gần như tuyệt vọng, hai tay mãnh liệt nắm vạt áo ta,“Nếu ngươi yêu ta, sẽ không cấm ta chạm vào ngươi, không ai lại cự tuyệt người mình yêu cả!”

“Ngươi nói bậy! Ngươi gạt người!” Ta bắt đầu kêu to,“Đây là ngụy biện, Trần Duệ, ngươi lật lọng!”

“Ngụy biện? Rốt cuộc là ai ngụy biện?” Hắn rất nhanh nắm chặt cổ tay ta, một tay đem y phục của ta cởi bỏ,“Ngươi hiến thân cho 1 kẻ mình không hề yêu thương, vì sao với người mình yêu lại không thể?”

“A……” Hạ thân bị chèn ép vô cùng đau đớn,“Trần Duệ, mau thả ta ra!”

“Vì cái gì? Vì cái gì không cự tuyệt hắn, mà lại cự tuyệt ta?”

“Cự tuyệt hắn? Ha ha,” Ta ức chế không được cười to,“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi có thể chứ?”

“Như vậy hiện tại ta nói cho ngươi, ngươi cũng không thể cự tuyệt ta!”

“Trần Duệ, ngươi căn bản không hiểu rõ, chuyện như vậy đối với ta mà nói đến tột cùng mang ý nghĩa gì!”

“Như thế nào?” Hắn ngữđiệu châm chọc,“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Là vũ nhục, là dơ bẩn, là dơ bẩn!”

“Đó là bởi vì ngươi tựđem thân thể bán cho người khác!”

“Đúng!” Ta thét lên,“Thân thể này từng bị bao nhiêu nam nhân đùa bỡn, ngay cả chính ta cũng không nhớ rõ! Ngươi có biết Tử Viên có bao nhiêu nước chư hầu không? Mỗi vị quốc chủđều từng cóđược ta, lấy chuyện này âm thầm kết minh đại giới; Ngươi có biết ta học cách thị tẩm ra sao không? Kể từ sinh nhật 16 tuổi, mỗi ngày đều có nam nhân dùng thân thểđể giáo hội ta các loại kỹ thuật ái ân, ngươi có thể tính hết sao? Ha ha, ta ngay cả khuôn mặt họ cũng không hề nhớ rõ……”

Thân thểđãái ân cùng một chỗ, vô luận ta nói cái gì cũng phí công. Hắn ôm chặt ta, thâm tình như vậy, nhưng lại không thể cảm nhận được 1 tia ấm áp.

“Ta đã không thể yêu ai, bởi vì thân thể ta quá mức dơ bẩn,” Nghe thanh âm trống rỗng của bản thân, ta không giãy dụa nữa,“Vì cái gì ngươi không hiểu, ta không thể…… Không thể dùng cơ thể dơ bẩn này ân ái với người ta yêu, vì cái gì ngay cảđiểm trong sạch duy nhất này ngươi cũng không chịu giữ lại cho ta?”

“Tử Phượng,” Hắn đứng dậy, cúi đầu nhìn ta,“Không nên nói chính mình bẩn, bẩn là bọn họ, những sỉ nhục đều đã qua đi, từ hôm nay trởđi ngươi chỉ thuộc về 1 mình ta, ta sẽ rửa nhục cho ngươi, sẽ làm tất cả những điều ngươi mong muốn!”

“Không!” Ta kêu to đẩy hắn ra, cố nén nước mắt sắp dâng trào,“Đã quá muộn, đã quá muộn rồi……”

“Tử Phượng……”

Ta nắm chặt vạt áo xộc xệch, tránh khỏi hắn:“Đừng đi theo!”

Hắn dừng cước bộ, không hềđi tới.

“Trần Duệ,” Ta quay đầu lại, vô lực nhìn hắn,“Ta đã nhìn sai ngươi rồi!”

Hắn không giữ lại, mặc cho ta đi thật xa:“Tử Phượng, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi chỉ thuộc về ta.”

Đi, có thểđi đến đâu? Trừ bỏ trở lại nhà giam kia, ta không có lựa chọn nào khác. Đây là 1 ngày kỷ niệm đáng giá, ta sẽ suốt đời không quên, Trần Duệ, hôm nay ngươi đã tự tay bóp nát ảo tưởng của ta.

Vì cái gì tất cả mọi người đều giống nhau? Là lời nguyền rủa của mẫu thân ứng nghiệm sao? Ta nhất định không cóđược chân ái, nhất định sẽ hủy diệt hết thảy, cũng nhất định bị người ta hủy diệt.

“Tử Phượng,” Ta nghe thấy tiếng hắn, nhưng lại không nhìn rõ mặt đối phương, đã lâu lắm không được nhìn thấy hắn, thiếu chút nữa không nhận ra.

Hoàng Thượng, ta muốn cung kính hỏi an như vậy, nhưng thật sự nói không nên lời.

Hắn không đểý tới vẻ trầm mặc của ta, chỉđem ta kéo đến bên cạnh bàn, cúi đầu chăm chú nhìn ta.

Là bộ dáng ta chưa bao giờ nhìn thấy, ánh mắt tinh thuần, ý cười trong suốt, tràn đầy sung mãn, hệt như một vị thiếu niên. Thiếu niên…… 2 chữ này đối với ta mà nói, đã không còn ý nghĩa gì.

“Đến đây,” Hắn đứng trước mặt ta,“Để cho trẫm hảo hảo nhìn ngươi một cái.”

Cười rộ lên, ta thầm nghĩ, cần gì phải giả vờ thương hại ta, quả thực bản thân mình cứ như 1 đứa bé cáu kỉnh.

“Kỳ hạn trai giới chưa tới, nhịn không được phải chạy tới nhìn ngươi, trẫm có phải hay không thực vô dụng?” Hắn cười thản nhiên, thậm chí cóđiểm trẻ con.

“Trai giới?” Ta tò mò nhìn hắn.

“Sao? Ngươi đã quên?” Hắn nói,“Trẫm không phải đã nói cho ngươi sao, trước tếđiển mấy tháng, trẫm mỗi ngày đều phải ở trai giới trong triều đình tĩnh tu, ngoài việc thiết triều thì 1 bước cũng không được rời đi. Khi đó thấy ngươi không yên lòng, quả nhiên là không để tâm nghe ta nói mà.”

Khi đó? Đúng rồi, chính là yến hội ngắm hoa, khi đó ta luôn để tâm đến Trần Duệ, ngay cả lời nói của hắn cũng không nghe rõ.

“Không phải sau đó trẫm còn phái hạ nhân đến thông báo với ngươi sao? Chẳng lẽ tên nô tài vô dụng kia chưa đến?”

Đương nhiên, nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, nhất định là bị thần quan đại nhân cản lại, vìđược sủng ái nên hướng ta thị uy sao? Thật sự quá ngây thơ.

“Tử Phượng……” Hắn giữ chặt vai ta.

Như thế nào? Bị Trần Duệép buộc không đủ, giờ lại phải chịu tra tấn của hắn? Quên đi, không sao cả, mặc kệ bao nhiêu thứ, bao nhiêu người, chẳng lẽ không giống nhau sao? Tiếp tục chàđạp ta đi, tốt nhất hãy giết chết ta ngay trên giường, xong hết mọi chuyện, khỏi lo ngày sau bị ta cắn ngược lại, khi đó các ngươi hối hận cũng không kịp.

“Theo ta đi.”

Trong nháy mắt còn tưởng rằng ảo giác của bản thân lại xuất hiện, ta nghe được thanh âm của thiếu niên kia, là ngữ khíấy, là biểu tình ấy, hết thảy đối với ta quá mức quen thuộc.

“Ngày mai trẫm sẽ khởi hành đi Nam Việt,” Hắn tiếp tục nói với ta,“Trên đường tới Giang Nam có thể dừng lại mấy ngày. Tử Phượng, cùng trẫm đi đi, nghe nói Giang Nam phong cảnh tú lệ, địa linh nhân kiệt, so với phương bắc xơ xác tiêu điều càng thích hợp với ngươi hơn.”

Ta gật đầu, nhìn hắn đến ngây người.

“Làm sao vậy?” Hắn thân thiết hỏi, nhưng không cóđộng tác nào, hoàn toàn bất động.

“Hoàng Thượng, nói lại lần nữa đi.”

“Nói cái gì?”

“Nói…… Theo ta đi.”

Hắn không hỏi nguyên nhân, chỉ hướng ta vươn tay đến, ôn nhu nói với ta:“Theo ta đi.”

Khuôn mặt hắn đến tột cùng là giống ai? Thoạt nhìn xa lạ lại vô cùng quen thuộc. Trần Duệ, ta rốt cục đã nhớ rồi, nguyên lai bọn họ là 2 người giống nhau đến thế, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thượng ta đã có cảm giác quen thuộc này, nguyên lai là vì vậy sao? Bất quá cũng không có bao nhiêu kỳ quái, bọn họ vốn là huynh đệ cùng cha khác mẹ, mà mẫu thân hai người lại là bà con, lớn lên giống nhau làđương nhiên. Hai người huyết mạch thân cận như vậy, nay lại trở mặt thành thù, tự giết lẫn nhau, đến tột cùng là vì cái gì? Quyền lực? Địa vị? Thế giới này quả nhiên vẫn đáng ghê tởm như thế.

Ta chờ hắn hỏi lại, mà hắn lại đối với vẻ không hiểu của ta làm như không thấy, giống như không có gì phát sinh.

Hắn không hề quan tâm, bởi vì không sủng ái ta sao? Ta nhất định đã làm hắn mất đi hứng thú, cho nên sau nhiều ngày “trai giới”, hắn 1 chút cũng không chạm vào ta.

“Có kẻ khi dễ ngươi?” Nhìn vẻ mặt uể oải của ta, hắn cúi đầu hỏi.

Ta lắc đầu, lảng tránh ánh mắt đối phương.

“Không muốn bồi trẫm đi Nam Việt?”

Ta vẫn lắc đầu.

“Vậy tại sao lại không vui?” Hắn nâng mặt ta lên, cười đến thuần khiết,“Đừng rầu rĩ nữa. Đến đây, Tử Phượng, ngày mai trẫm mang ngươi ra ngoài du ngoạn, ngươi sẽ vô cùng cao hứng, không còn phải chau mày nữa, biết không?”

Ta nở nụ cười, bộ dáng của hắn giống nhưđang dỗ tiểu hài tử.

“Hoàng Thượng,” Ta tựa vào ngực hắn, cúi đầu,“Mệt quá.”

“Vậy ngủđi.”

“Không, như vậy là tốt rồi,” Ta ngồi lên đùi hắn, từ từ nhắm hai mắt rồi cuộn mình trong lòng hắn,“Không cho phép nhúc nhích, không cho phép rời đi.”

“Ân,” Hắn sảng khoái đáp ứng, nhẹ nhàng lấy tay vỗ lưng ta,“Ngủđi.”

Thật ấm áp, vòng tay hắn khiến ta nhịn không được mà gắt gao dựa vào, không muốn buông ra.

“Tử Phượng, ngươi khóc?”

“Không có,” Ta đem mặt chôn sâu trong vạt áo hắn,“Không cho nhìn.”

Đột nhiên muốn khóc lớn một hồi, khóc đến đầm đìa thống khoái, tốt nhất là có thểđem nước mắt cảđời này tuôn ra hết.

Khi tỉnh lại, hắn quả nhiên còn ngồi ởđó.

“Tỉnh rồi?” Hắn hỏi, thần thái sáng láng, không có chút nào tiều tụy.

“Hoàng Thượng không phiền lụy sao?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, có chút tò mò lại có chút quan tâm.

“Mệt, đương nhiên mệt,” Hắn oán giận nói,“Chân trẫm bị ngươi ngồi đến nỗi tê rần.”

Bất giác có một tia đau lòng, ta cuống quít định đứng dậy, lại bị hắn một phen kéo trở về:“Lừa ngươi thôi, trẫm tuyệt đối không mệt. Nhưng thật ra ngươi suốt đêm nói mớ, còn nhích tới nhích lui, thiếu chút nữa ta tưởng ngươi bị mộng du, hại trẫm lo lắng cảđêm, ngươi không cho phép trẫm nhúc nhích, trẫm ngay cả tư thế cũng không dám đổi, vạn nhất ngươi chạy ra ngoài, trẫm làm cách nào để tìm ngươi vềđây? Tìm, thì phải nhúc nhích ; Không tìm, cũng không biết ngươi có thể trượt chân rơi vào hồ nước nào hay không, hay là vừa ra khỏi cửa liền rớt xuống bậc thang, bị thương sẽ khiến trẫm đau lòng ……”

“Được được được, là ta không tốt,” Ta che miệng hắn lại, không cho hắn nói tiếp,“Là ta hại Hoàng Thượng sớm như vậy đãồn ào huyên náo, tổn thất phong độ.”

“Ồn ào huyên náo? Ha ha ha,” Hắn nhịn không được cười ha hả,“Ồn ào huyên náo, ồn ào huyên náo…… Tử Phượng, ngươi nói trẫm ồn ào huyên náo, ngươi nói trẫm ồn ào huyên náo, trước kia chưa từng có ai nói như vậy với trẫm, ta thấy khắp thiên hạ cũng chỉ có 1 mình ngươi dám. Ha ha, Tử Phượng, ngươi thích trẫm ồn ào huyên náo sao?”

“Không thích.” Ta xoay người, khinh thường đáp.

“Nga? Vậy sao ngươi còn cười?”

“Ta có cười sao?”

“Còn nói không có!”

Thật sự không nghĩ tới việc sẽ bắt đầu ngày mới bằng 1 trận cãi nhau ầm ĩ. Bất quá, tâm tình có vẻ tốt hơn.

Trên đường đi qua bao nhiêu địa phương, thật sự nhiều không kể xiết.

“Tử Phượng, ngươi đã thích trẫm ồn ào huyên náo như vậy, dọc đường đi trẫm sẽ không cho lỗ tai ngươi có dịp nhàn rỗi nữa,” Hắn xốc màn xe lên, chỉ chỉ ngoài cửa sổ,“Nhìn xem, biết đây làđâu không? Biết nơi này nổi danh nhất về cái gì không? Biết nơi này cách Giang Nam bao xa không?……”

Cứ như vậy, hắn không ngừng nói, dường như hắn sợ cứ ngừng nói sẽ khiến ta cảm thấy vắng vẻ, mà ta cũng vẫn cười với hắn như cười với một đứa trẻ con, ta thích nghe thanh âm của hắn, thích nhìn vẻ mặt sinh động kia, thích nhìn hắn sinh khí bừng bừng, và thích cả vòng tay ấm áp của hắn nữa.

“Chúng ta đến nơi rồi.”Đến 1 ngày rút cục ta cũng nghe được câu này.

“Đây là đâu?”

“Chỗ này,” Hắn trả lời,“Là Giang Nam, không, là vùng đất đẹp nhất thiên hạ.”

Ta cười cười, từ chối cho ý kiến.

“Đừng nghi ngờ,” Hắn nói,“Tử Phượng, ngươi nhất định sẽ thích.”

Nhưng rồi trong nháy mắt, ta bắt đầu tin tưởng, quảđúng như hắn lời nói, đây là vùng đất đẹp nhất thiên hạ, ta chưa bao giờ nhìn thấy chỗ nào đẹp như thế, không có ngôn từ nào có thể tả hết vẻđẹp của nơi đây.

“Đó là Đoạn kiều (cầu Đoạn)?” Ta mơ hồ nhìn cây cầu mây khói bao phủ phía xa.

“Sao ngươi biết?”

“Từng nhìn thấy qua 1 bức tranh.”

“Ân,” Hắn gật đầu,“Đáng tiếc, tựa hồ tới hơi sớm, nghe nói Đoạn kiều tuyết đọng chính là thiên hạ kỳ cảnh, tuyết rơi phủ kín, ánh mặt trời chiếu trên tuyết đọng hòa tan mà lộ ra thâm sắc, thật giống như hoa sen trắng nở rộ, đây đúng là cảnh thế gian hiếm gặp.”

“Hoàng Thượng sao phải tiếc nuối như vậy? Ta nghĩ sơn thủy mênh mang, ắt hẳn sẽ có cảnh đẹp hơn.”

“Nga? Ngươi thích không?” Ta không rõ hắn vì sao phải cao hứng như vậy, một khắc trước còn ra vẻ tao nhã, giờ khắc này lại hoa chân múa tay vui sướng,“Ngươi thích là tốt rồi, trẫm chỉ sợ ngươi không có hứng thú.”

Giang Nam thanh tao khác hẳn phương bắc tiều điều, tựa hồ vô luận cái gì khi đến nơi này cũng đều trở nên tinh tế nhu hòa, dù nắng hay mưa, dù có nắng vàng rực rỡ hay lất phất mưa phùn, tuy không mang dáng vẻ giống hệt nhau, nhưng lại cùng đang che chở 1 thứ gìđó.

“Cho dù trẫm ra lệnh cho bọn họ lui ra hết, nhưng bọn họ vẫn sẽâm thầm theo sau, cho nên, chỉ có thể chạy thôi.”

Ta không thể tin được, đường đường vua của một nước lại vì nhất thời ham chơi mà vứt đi thể thống, không sợ nguy hiểm tính mạng mà chạy ra bên ngoài.

Đến tột cùng vì sao? Ta thật sự không biết, trước hôm xuất hành 1 ngày tính tình hắn bỗng dưng trẻ con đến lạ lùng.

Gió đêm nổi lên bốn phía, thổi bay đầy trời lá rụng, tà dương chiếu rọi sườn núi mang sắc màu huyền ảo.

Nắm tay ta, hắn nói:“Tử Phượng, trẫm muốn cả hai ta đều được tự do.”

Ta hiểu, chỉ có như vậy chúng ta mới vứt bỏ hết trói buộc, chỉ sợ tự do này chẳng bao giờ cóđược.

Hoàng hôn ảm đạm, bóng dáng cây cầu mông lung, xa xa vãn ca du dương, như có như không:

“Tây Hồ sơn thủy y cựu, khán Đoạn kiều vịđoạn, ngã thốn tràng đoạn, nhất phiến thâm tình phóđông lưu.”

(Sông núi Tây Hồ vẫn như ngày trước, nhìn cầu Đoạn chưa đứt, ta đứt từng khúc ruột, một mảnh thâm tình theo nước chảy về hướng đông.)

Là khúc [ Bạch xà truyền ], vừa nghe liền biết.

Hắn nhìn ta, muốn nói lại thôi, một hạt mưa chợt rơi xuống trên khuôn mặt, cảm giác mát lạnh dâng đầy.

“Tử Phượng,” Hắn ngẩng đầu ngắm sắc trời,“Ngươi nói xem, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Ngô……” Ta cúi đầu suy nghĩ,“Tìm nơi ngủ trọ…… Không, trước hết phải chờ mưa tạnh đã.”

“Nga……” Hắn gật đầu, nhưng sau đó lại ra vẻ khó xử,“Không được.”

“Sao?”

“Chúng ta hiện tại không mang theo xu nào cả,” Hắn phẫn nộ càu nhàu,“Đừng nói là ngủ lại khách ***, đến cả 1 cây dù che mưa cũng không mua nổi.”

“Nga? Thật sự không thể tin được, nguyên lai chúng ta rơi vào tình cảnh thê thảm thế này.”

“Ha ha, không phải sợ, luôn có cách mà.”

Gió thổi rất lớn, hắn giơ tay áo, che trên đỉnh đầu ta, rồi cúi đầu hô một tiếng:“Chạy!” Cứ như thế ta ngoan ngoãn nép trong lòng hắn, cùng nhau chạy.

“Chúng ta đi đâu đây?” Ta hỏi.

“Tìm chỗ trú mưa.”

“Ai chịu cho chúng ta trú nhờ?”

“Người có lòng tốt.”

“Người tốt?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn,“Ai?”

“Tăng nhân.”

Nói vậy tức là muốn vào chùa?

Ta cảm thấy trong đầu một trận hỗn loạn, tình cảnh này vô cùng quen thuộc.

Vừa ngẩng đầu, 2 chữ“Linh Ẩn” hiện lên thật rõ ràng.

Chúng ta được người dẫn vào trong, ở một gian thiện phòng, thuận lợi đến nỗi làm cho ta thiếu chút nữa tin tưởng trên đời này quả nhiên có người tốt.

“Tử Phượng, ngươi tin Phật sao?” Hắn vén sợi tóc bị gió thổi tung của ta, không chút đểý hỏi.

“Không tin,” Ta trả lời,“Tử Phượng cái gì cũng không tin.”

“Ngô,” Hắn lắc đầu,“Như vậy không tốt, con người phải tin vào một thứ gìđó chứ. Không bằng, từ hôm nay hãy tin vào Phật đi?”

Ta càng ngày càng không hiểu nổi hắn, thật không hiểu hắn suy nghĩ cái gì.

“Vì cái gì?”

“Sao lại vì cái gì?” Hắn cười nói,“Ngươi xem, người xuất gia có lòng thu lưu chúng ta, như vậy, chúng ta cũng nên tín thiện hướng Phật, có phải hay không?”

“Phải phải phải,” Ta gạt tay hắn ra, tránh sang một bên,“Nơi cửa Phật thanh tịnh, Hoàng Thượng nếu một lòng hướng Phật, sẽ hiểu được thanh quy giới luật, ởđây không thể có cử chỉ lỗ mãng, động tay động chân.”

Hắn không tình nguyện đem tay giấu phía sau, gật đầu nói:“Được, không động. Vậy ngươi đáp ứng ta, cùng nhau tin vào Phật, được không?”

Ta nhịn không được hỏi:“Rốt cuộc là vì cái gì?”

“Tử Phượng, chỉ có tin vào Phật người mới có thể tin tưởng vào nhân quả báo ứng, sinh tử luân hồi.”

“Nghĩa là sao?”

“Cũng chỉ khi tin tưởng 1 người nào đó, mới có thể hết lòng giữ 1 lời hứa hẹn.”

Ta nhìn hắn, không cho làđúng:“Cho dù không tin Phật, ta cũng sẽ hết lòng giữ lời hứa.”

“Không giống nhau,” Hắn nói,“Người không có tín ngưỡng rất dễ dàng vi phạm lời thề của bản thân.”

“Nhưng cũng không nhất định phải tin vào Phật chứ?”

“Được, vậy ngươi nói xem, ngươi tin cái gì?”

“Ta tin……” Thật sự rất khó nói, ta không hề tin tưởng bất cứ thứ gì,“Ta tin vào…… duyên phận.”

“Trẫm cũng tin,” Hắn cười,“Bất quá Tử Phượng, 2 chữ duyên phận cũng xuất phát từ Phật gia, cho nên nhất định ngươi phải tin Phật.”

Ta cãi không lại hắn, chỉ có thể thỏa hiệp:“Được được được, ta tin, ta tin được chưa?”

“Vậy thề trước mặt Phật tổđi.”

“Thề?” Ta khó hiểu,“Thề cái gì?”

“Ngươi quên rồi à, ngươi đã từng hứa hẹn với trẫm điều gì?”

Hứa hẹn? Có lẽ là có, nhưng chắc hẳn là nói dối, ta cảđời nói dối vô số, có trời mới biết câu nói đó là gì.

“Không nhớ?” Hắn nói,“Vậy để trẫm nhắc cho ngươi nhớ, ngày ấy hai ta cũng giống như thế này, toàn thân đều bị nước hồ làm cho ướt sũng……”

Đáng chết! Ta vội vàng che miệng hắn, chỉnh lại khuôn mặt vẫn đang đỏửng. Thật sự không dám nhớ lại nữa.

“Ta không biết,” Hình như lúc ấy ta trông thật xấu xí,“Ta không nhớ rõ mình nói cái gì, ta cái gì cũng không nhớ rõ.”

“Tử Phượng, ngươi như thế nào có thể không nhớ?”

“Không nhớ? Làm ra cái loại sự tình ấy, cư nhiên còn trách ta không nhớ.” Hình như ta bắt đầu nổi điên.

“Ngươi rõ ràng nói chỉ yêu 1 mình trẫm, ngươi nói chỉ thích ta chạm vào ngươi, những người khác đều không thể.”

“Khi đó Hoàng Thượng thật hung bạo, nếu ta không theo ý tứ của ngươi, chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ cũng không thể bảo toàn.”

“Ngươi……” Hắn thất vọng,“Hóa ra ngươi chỉ nói cho có lệ.”

Nhìn bộ dáng lúc này của hắn, ta mới thoáng cảm thấy vớt vát được một chút mặt mũi, không có biện pháp, hắn là Hoàng Thượng, chỉ có thể sủng nịnh, hơn nữa, không thể cãi lời.

“Không phải.” Ta lẩm bẩm.

“Không phải cái gì?”

“Không phải nói cho có lệ,” Ta nhìn vẻ mặt rạng rỡ của hắn, lại nói,“Ngươi khiến ta nói ra câu đó, nhưng lại chỉ có ta thề, không công bằng.”

“Sao ta có thểđể 1 mình ngươi thềđược?” Hắn dắt ta đến trước Phật đường, cả 2 quỳ xuống cạnh nhau,“Đến đây, chúng ta cùng nhau thề, ngươi nói theo ta.”

“Ân.” Ta gật đầu.

“Ta Ân Tử Ly,”

“Ta Yến Tử Phượng,”

“Đời này kiếp này chỉ yêu mình Yến Tử Phượng.”

“Đời này kiếp này chỉ yêu…… Hoàng Thượng, ta có thể gọi ngươi tên sao?”

“Có thể.”

“Ân, ta Yến Tử Phượng đời này kiếp này chỉ yêu Ân Tử Ly.”

“Nếu có gian dối,”

“Nếu có gian dối,”

“Ân……”

“Nếu có gian dối…… cái gì?” Ta cọ cọ cánh tay hắn, tò mò hỏi.

“Nếu có gian dối……”

“Thì sẽ bị trời tru đất diệt, chết không yên ổn?”

Hắn lắc đầu cười:“Đúng là chết không yên ổn, nhưng phải là người ngươi yêu thương không được chết yên ổn.”

Thật giảo hoạt, biết ta không sợ chết, liền lấy tính mạng người ta yêu ra đe dọa, bất quá không quan hệ, dù sao ta cũng sẽ không yêu ai.

“Được,” Ta sảng khoái đáp ứng,“Nếu có dối trá, người mà ta yêu sẽ không được chết yên ổn.”

Thề xong, ta nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hắn, kêu một tiếng:“Hoàng Thượng.”

“Ân?”

“Ngươi…… thật ngây thơ.”

“Ngây thơ?” Hắn hiển nhiên mất hứng,“Ta không ngây thơ, Tử Phượng, điều này chắc chắn linh nghiệm, trời xanh có mắt, Phật tổ chứng giám, ngươi trăm ngàn lần không thể không tin, trăm ngàn lần không thể vi phạm……”

“Biết rồi biết rồi,” Người trước mắt này là vua của một nước sao? Ta thực hoài nghi,“Lề mề, giống hệt con gái nhà người ta.”

“Con gái nhà người ta? Tử Phượng, ngươi thật thù dai, lần trước trẫm nói ngươi làđộc phụ, ngươi đến bây giờ vẫn còn nhớđể trả thù.” Hắn không cam lòng nói,“ Dọc đường đi này, “thật ồn ào”, “ngây thơ”, “con gái nhà người ta”, toàn là do ngươi nói, xem khi trở về trẫm giáo huấn ngươi như thế nào.”

Trở về? Mặt ta không khỏi nặng chịch. Là bản thân quá phóng túng sao? Thế nhưng một khắc cũng không nghĩ đến, mặc kệ có thểđi bao xa, mặc kệ sa vào bao lâu, cuối cùng chúng ta vẫn phải quay về nơi đó.

“Không muốn trở về sao?” Hắn ôm lấy vai ta từ phía sau,“Trẫm cũng không muốn.”

Ta cầm lấy tay hắn, trầm mặc không nói.

“Tử Phượng,” Hắn nói nhỏ bên tai ta,“Chúng ta trốn đi.”

Trốn? Có thể bỏ chạy sao? Dù ngươi muốn chạy trốn, người trong thiên hạ cũng không tha cho ngươi.

“Chúng ta không phải đã trốn rồi sao?” Ta cười, chỉ có thể giả ngu.

“Ta muốn nói là…… vĩnh viễn,” Hắn đặt tay lên khuôn mặt ta, lạnh như băng mà yếu ớt,“Giá như trẫm không làm hoàng đế, không cần lo lắng việc giang sơn xã tắc, trẫm chỉ cần có thể cùng ngươi, giống như lúc này, chỉ có hai người chúng ta.”

Giờ khắc này ta hy vọng những lời hắn nói đều trở thành sự thật, nhưng ta không thể tùy hứng như hắn:“Cho dù về tới trong cung, chúng ta cũng vẫn có thể cùng một chỗ.”

“Ngươi không thích ở trong cung,” Hắn nói,“Cho nên mới luôn chạy ra bên ngoài, ta biết hết, Tử Phượng, ta so với ngươi càng chán ghét nơi ấy nhiều hơn.”

“Ngươi biết rõ…… chuyện này không có khả năng, Hoàng Thượng, xin ngươi……đừng tùy hứng như vậy nữa.” Nước mắt ức chế không được mà rơi xuống, ta không rõ, vì cái gì lại khóc? Rõ ràng không có lý do gìđể khóc mà.

“Tùy hứng sao? Xem ra có một người khác cũng như ta vậy,” Hắn lau nước mắt cho ta,“Đừng khóc, Tử Phượng, không bằng như vậy đi, đợi đến ngày mai, nếu ngày mai bọn họ vẫn không tìm được chúng ta, chúng ta sẽ cùng bỏ chạy, được không?”

Ý chí ta trở nên yếu ớt, không thể nào nói lời cự tuyệt. Ta ôm hắn, đối hắn gật đầu, bởi vì ta thật sự rất thích nghe hắn nói.

Khóc đến nỗi không còn khí lực, ta liền ngủ trong lòng hắn, thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, nghe tiếng hắn gọi, ta mới mông lung tỉnh lại.

“Tuyết,” Hắn nói,“Tử Phượng, tuyết rơi.”

Không, điều đó không có khả năng, mới tháng mười, như thế nào lại có tyết rơi?

“Xem kìa!” Ta bị hắn túm ra ngoài cửa, ánh vào trong mắt là không gian rộng lớn trắng ngần.

Hắn không dừng cước bộ, nắm tay ta một đường tiến về phía trước.

Ánh ban mai ngày một dày hơn, chiếu rọi trên tuyết trắng ấm áp mà chói mắt, đem cây cầu nổi danh kia giấu trong nền tuyết đọng lung linh.

“Thấy không, Tử Phượng?” Hắn chỉ vào cây cầu Đoạn xa xa, có vẻ cao hứng.

“Đẹp quá.” Ta nói, phong cảnh diễm lệ nhường này chỉ sợ cảđời cũng không thể nhìn thấy lần thứ 2.

Chỉ là trong khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng này, xuất hiện đoàn thị vệ dàn hàng trước mặt, hắn hướng ta bất đắc dĩ cười cười, nói cho ta biết trò chơi trốn tìm đã chấm dứt.

Chúng ta bị tìm được rồi, cho nên sẽ không thể chạy trốn nữa.

Ngày hôm sau hắn đi rồi, đi tới Nam Việt xa xôi, nơi đó có Trần Duệ vì hắn mà giăng đầy cạm bẫy.

“Tử Phượng, ở chỗ này chờ ta, đừng đi bất cứ nơi đâu.” Trước khi đi hắn đã dặn dò ta như thế.

Ta cũng không lo lắng, hắn thông minh như vậy, nhất định có thể bình an thoát hiểm.

Nhưng một ngày, hai ngày…… Nửa tháng trôi qua, hắn vẫn như cũ không có tin tức.

“Là Hoàng Thượng, là Hoàng Thượng đã trở lại sao?” Mỗi lần nghe tiếng xe ngựa vang lên ngoài cửa, ta lại vội vã lao ra.

Hầu cận lắc đầu, mỗi lần đều cho ta một đáp án giống nhau.

Hắn ở nơi nào? Là bị vây ở Nam Việt, hay làđã quay về Trường An? Hắn thế nào? Có hay không bình an vô sự? Hay là……đã gặp bất trắc rồi?

Không được, nửa tháng, đây là cực hạn của ta, ta không thểđợi thêm được nữa.

“Về Trường An,” Ta vội vàng nói một câu, bước nhanh ra khỏi hành cung,“Lập tức!”

“Nhưng, nhưng Hoàng Thượng đã phân phó……”

“Hoàng Thượng nói là mệnh lệnh, còn ta nói gì cũng không cần đểý, phải không?” Ta hung hăng trừng mắt nhìn hầu cận,“Hoàng Thượng sẽ phạt ngươi như thế nào ta không cần biết, nhưng nếu ngươi không nghe ta, ngay bây giờ ta sẽ khiến đầu ngươi rơi xuống đất!”

Trong tiếng gió rít gào, xe ngựa tức tốc lao về phía trước, vô luận là phu xe hay là ngựa, ta một khắc cũng không cho phép dừng lại, từng hạt tuyết buốt lạnh rơi trên lưng ngựa, từng trận lạnh tê người, trên đường mệt mỏi hay suy sụp, ta đều không rảnh bận tâm. Ta chỉ mong mau chóng đuổi tới nơi, ta chỉ mong biết tin tức của hắn, ta chỉước có thể lập tức nhìn thấy hắn.

Hoàng Thượng, ngươi có biết ta một nắng hai sương, ngày đêm vất vả, chỉ vì muốn gặp ngươi? Nếu có thể nghe được, chỉ cầu ngươi cho ta một câu trả lời, nói cho ta biết, giờ phút này ngươi có mạnh khỏe hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.