Đềán trọng thiết tam tỉnh rất nhanh được thông qua, Trương đại nhân cũng thuận lợi nhậm chức trung thư. Quan chế thay đổi tất nhiên quan viên cũng thay đổi, mà hướng đi cũ của nhóm di lão lại là 1 tay thâu tóm thiên hạ, như vậy mới cấp cho chúng ta một tia cơ hội. Ta không biết hiện nay trong triều có bao nhiêu quan lại xuất thân từ Nhạn Bắc ta, bọn họ yên lặng làm triều thần Tử Viên, chưa từng lưu lại dấu vết gì, thật sự không thể không làm cho người ta líu lưỡi.
Nhất định sẽ nhanh thôi, hết thảy nơi này sẽ bị ta thay thế, rất nhanh, ta có thể thoát ra khỏi nơi này.
Nghĩ đến đây, ta liền không an phận đứng lên, bắt đầu gấp gáp, ta muốn đi ra ngoài, lập tức.
“Đừng để bọn họđi theo ta!” Ta hướng hắn oán giận,“Ngươi sẽ không để ta đi ra ngoài 1 mình sao?”
“Không thể.” Hắn đáp.
“Vì cái gì?” Ta truy vấn,“Ta cũng không phải tiểu hài tử!”
“Ngươi chính là tiểu hài tử,” Sự bình tĩnh của hắn thật sự làm cho người ta sinh khí,“Không đúng, ngươi so với đứa nhỏ càng làm cho người ta lo lắng hơn.”
Ta không nói lại được hắn, đành phải mang 1 đám thị vệ theo đuôi, cực kỳ phô trương, chuyện gì cũng không làm được.
Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể bảo Trương Sĩ Ngạn chờ tại 1 khách ***, nghĩ biện pháp bỏđám thị vệ ngoài cửa, thừa cơ theo mật đạo trốn đi.
Nếu hết thảy có thể giống dựđoán thì tốt rồi, chỉ tiếc, dù sao cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-me/2174602/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.