Thẩm Thiệu Thanh cùng Trương Nhị Bảo dắt tay nhau đến khu vực bán trái cây. Trấn Ngọc Kỳ nói to cũng không to, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng vì ở gần huyện Tô Thành nên cũng coi như được hưởng chút ánh sáng. Vậy nên trên trấn này hàng hóa coi như rất đầy đủ.
Thời đại này dù sao cũng chưa phát triển đến mức phát minh ra các loại thuốc sâu hay các loại máy móc công nghiệp. Vậy nên tất cả các loại trái cây và rau củ quả đều là nhờ vào sức con người cùng với các tri thức qua từng thế hệ truyền lại.
Công nghệ thô sơ đi kèm với việc rất nhiều thứ bị hạn chế. Trái cây cũng tương tự vậy. Trồng trái cây rất khó, chưa kể đến sâu bệnh hay cách chăm bón. Mỗi hộ dân trồng trái cây đều phải ngày đêm tự mày mò cách thức trồng tránh cho trái cây nuôi đến lớn lại đột nhiên bị sâu hay bị úng phân vân vân.
Tuy vậy nhưng con người luôn có nhiều sự sáng tạo, dần dần cũng biết cách chăm bón hơn. Hiện tại vào mùa này Thẩm Thiệu Thanh chỉ thấy có táo, bưởi, dưa hấu, xoài và nho. Bưởi có vẻ khá mới mẻ dạo gần đây, vậy nên hầu như các quầy trái cây đều trưng 2 - 3 trái để chào hàng.
Thẩm Thiệu Thanh dự định làm bánh kem trái cây nên không có ý muốn mua bưởi. Nhưng nghĩ đến Trương gia có lẽ chưa được nếm thử hương vị của bưởi nên Thẩm Thiệu Thanh quay sang hỏi ông chủ bán hàng: "Bưởi bày bán bao nhiêu vậy?"
Ông chủ bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-qua-thanh-tieu-ca-nhi/3223344/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.