Buổi tối, Điềm Điềm nằm trong lòng mẹ, vui vẻ nói: “Mẹ, con thích nơi này.”
Cô bé thích Phúc Bảo, thích Bách Tuế, còn thích chị Cửu Cân, còn có các bạn mới trong thôn, cô bé muốn sống ở đây mãi.
Mắt Du Tú Mẫn ướt át, vô cùng thấy may mắn vì cô ấy đã tới đúng nơi, con gái đã rất lâu không cười vui vẻ như thế này, may mà bây giờ vẫn còn kịp! Đường Niệm Niệm vốn sắp xếp cho Du Tú Mẫn nghỉ vài ngày, dùng để làm quen với hoàn cảnh mới, nhưng ngày hôm sau, Du Tú Mẫn chủ động yêu cầu đi làm, Điềm Điềm không nỡ chị Cửu Cân, dứt khoát đi học cùng, trường học nông thôn không chú trọng nhiều như thế, có không ít đứa trẻ lớn dẫn em trai em gái đi học, thầy cô đều đã quen.
Lương ở nhà máy vớ trước đây của Du Tú Mẫn là bốn mươi tám tệ, Đường Niệm Niệm trả lương cho cô ấy tám mươi tám tệ, còn có tiền thưởng thêm.
“Quá nhiều rồi, cho tôi mức lương giống như trước là được.”
Du Tú Mẫn hết hồn, cô ấy nằm mơ cũng không ngờ có mức lương cao như vậy, căn bản không tiêu hết được!
“Kỹ thuật của chị đáng với mức lương này, sau này nếu chị có thể nghiên cứu ra mẫu mới, mỗi mẫu thưởng năm trăm tệ, cố gắng làm nhé!”
Đường Niệm Niệm cảm thấy người bây giờ thật sự rất chất phác, Diêu Hưng Quốc cũng vậy, cô trả cho anh ấy mức lương một trăm hai, dọa Diêu Hưng Quốc hết hồn, còn nói chỉ cần trả một nửa là được.
Du Tú Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5031229/chuong-740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.