“Phạm sư phụ có phải đầu óc có vấn đề không? Trông không được linh động lắm!”
“Chắc chắn có vấn đề, chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi đã cảm thấy anh ta âm u, không phải người dễ gần, các người còn không tin tôi, cứ nói anh ta là người đàn ông tốt, hừ!”
“Bình thường trông không tệ mà, ai biết anh ta là đồ điên ẩn mình, dọa c.h.ế.t người rồi, may mà tối nay phát tác, nếu không giống như quả b.o.m hẹn giờ, sẽ hại c.h.ế.t người đó!”
Mọi người đều gật đầu tán đồng, họ chắc chắn không muốn làm hàng xóm với đồ điên, đồ điên g.i.ế.c người không phạm pháp, họ không chọc nổi.
Du Tú Mẫn luôn trốn sau cửa, nghe thấy những tiếng bàn tán này, khóe miệng ngày càng giương cao, vô cùng bội phục Đường Niệm Niệm.
Một chiêu liền biến Phạm Trung thành đồ thần kinh, quá giỏi! “Du Tú mẫn mau dậy đi, Phạm sư phụ nhà cô phát điên rồi!”
Có người dùng sức đập cửa, Điềm Điềm giật mình tỉnh giấc, cơ thể run rẩy kịch liệt, khóc gọi: “Mẹ!”
Cô bé còn tưởng cha lại đ.á.n.h mẹ, trước đây nửa đêm cô bé bỗng nhiên thức dậy, nhìn thấy mẹ trong bóng tối đau đớn co quắp, trong tay cha đang cầm kim, đ.â.m từng cái từng cái lên người mẹ.
Cô bé đi cứu mẹ, nhưng cha đ.á.n.h cô bé một bạt tai, sau đó mẹ ở phía trên che chở cô bé…
Điềm Điềm không nhớ quá rõ, cô bé chỉ nhớ cha cực kỳ hung dữ, mẹ cực kỳ đau, còn có cây kim lấp lánh ánh bạc đó, cùng với bóng đêm đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5031216/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.