Mộng Vân Thường
“Xưởng chúng tôi có rất nhiều sản phẩm, ông nuốt nổi không?”
Đường Niệm Niệm cố ý hỏi.
“Bao nhiêu?”
“Để tôi tính xem, số vật trang trí bằng ngọc trai đó cũng khoảng hai mươi vạn đấy.”
Đường Niệm Niệm đưa ra một con số, dựa theo giá 45 đô, hai mươi vạn thật ra cũng không nhiều, Tuyên Trân Châu nói, trong thôn nhà mẹ đẻ bà ấy giữ không ít ngọc trai, đủ để làm món đồ trang trí này.
“Tôi lấy hết hai mươi vạn, giá bao nhiêu?”
Carl vừa nghe tới hai mươi vạn thì không hề chớp mắt một cái nào, sau khi đưa ngọc trai về nước, kiếm lại cũng phải ít nhất gấp hai lần.
Đường Niệm Niệm hối hận, người nước ngoài này đồng ý sảng khoái như vậy, nhất định là do cô báo giá quá thấp.
Thế nên, cô lại đẩy giá những món còn lại lên cao hơn.
Một chiếc quạt lúa mì có giá mười hai đô, một chiếc quạt tre lớn có giá mười đến mười lăm đô, chiếc nhỏ có giá năm đến tám đô, vỏ sò khắc có giá một đến năm đô, còn về kẹp tóc thì từ năm xu đến hai đô.
Giá cả đều cao hơn so với đơn đặt hàng trước mấy lần, tổng cộng đơn đặt hàng hơn ba mươi vạn đô.
Carl ký hợp đồng không chút do dự, có chi ra tám vạn đặt cọc, nhưng có một yêu cầu, không được bán cho những người khác.
“Chuyện này tôi không thể đồng ý được, quy mô xưởng tôi rất lớn, một mình ông không thể ôm nổi, ông Carl à, tôi có thể đồng ý với ông sẽ ưu tiên giao hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5031069/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.