Bầu không khí vốn rất căng thẳng, bị tiếng nôn của Đường Niệm Niệm phá tan, nước mắt Phó Bạch Lan vừa chảy xuống còn đang treo trên gò má, chưa kịp chảy xuống cằm, mặt của bà ta lập tức cứng lại.
Tiếp tục khóc không được, không khóc cũng không được.
Mộng Vân Thường
Để che đậy sự lúng túng, Phó Bạch Lan rút khăn tay ra, giả vờ lau nước mắt, thi thoảng phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, vai còn khe khẽ run lên, biểu hiện cực kỳ ấm ức đau lòng.
“Tôi…tôi biết tôi tội đáng muôn c.h.ế.t, Tiểu Kiêu lưu lạc trên núi đều là lỗi của tôi, hôm đó tôi không nên bị bệnh phát sốt, càng không nên sốt tới mơ màng, không trông chừng Tiểu Kiêu, đều là lỗi của tôi, tôi có lỗi với em gái, có lỗi với Tiểu Kiêu, hôm Tiểu Kiêu mất tích, tôi nên đi c.h.ế.t mới phải!”
Phó Bạch Lan trình diễn một màn xướng ca tuyệt đỉnh, khiến Thẩm Chí Viễn lòng đau như cắt, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Kiêu ngay bây giờ, xả giận thay Phó Bạch Lan.
Tuy Đường Niệm Niệm từng gặp không ít bạch liên hoa, nhưng loại cao cấp như Phó Bạch Lan, cô thật sự chưa gặp được mấy người.
Chẳng trách bạch liên hoa này có thể khiến Thẩm Chí Viễn xoay mòng mòng, thủ đoạn thật lợi hại! “Súc sinh, quỳ xuống dập đầu đền tội với mẹ mày!”
Thẩm Chí Viễn tức giận trừng Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm, nếu ánh mắt có thể ăn thịt người, chắc chắn ông ta đã nuốt sống hai người mấy trăm lần rồi.
“Mẹ tôi qua đời lâu rồi!”
Thẩm Kiêu trào phúng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5031022/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.