Biệt thự Bán Sơn, Hương Giang.
Đường Cảnh Lâm mặc xong tây trang, thắt xong cà vạt, đứng đối gương chải tóc, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, lát nữa ông ấy phải đi gặp khách hàng lớn, không thể đến trễ.
“Anh Liên, có phải lại đau đầu không?”
Đường Cảnh Lâm nhìn thấy vợ lại đang ấn huyệt thái dương, quan tâm đi tới bên giường, mát xa cho bà ấy.
Mục Anh Liên không xuống giường, đang mặc đồ ngủ xuề xòa, đang xem một cuốn album ảnh.
Bà ấy chăm sóc da rất tốt, hơn bốn mươi tuổi, trông cũng chỉ ngoài ba mươi, chỉ là khí sắc không tốt lắm, mười bảy năm trước, khi vượt biển tới đây, bà ấy còn đang ở cữ, chịu phong hàn, lưu lại bệnh hậu sản đau đầu.
Trong album ảnh đều là ảnh của một em bé, trông cũng chỉ mới chào đời, cùng lắm là đầy tháng, cục bông nhỏ trắng trẻo mềm mại, mặc áo tơ lụa, nhìn là biết con cái của gia đình giàu có.
Đường Cảnh Lâm khẽ thở dài, biết vợ đang nhớ con gái út của họ.
“Tháng sau là sinh nhật của Niệm Niệm, mười bảy năm rồi, Cảnh Lâm, cũng không biết Niệm Niệm trông như thế nào?” Mục Anh Liên lẩm bẩm, mắt ngấn lệ.
Khi con gái và bà ấy chia ly, mới nhỏ như thế, giống như xẻo đi một cục thịt trong tim bà ấy vậy, mười bảy năm nay, không có lúc nào bà ấy không nhớ tới con gái, nằm mơ cũng toàn là con gái.
Nhưng con gái trong mơ vẫn mang dáng hình lúc nhỏ, có đôi lúc cũng sẽ lớn lên, nhưng gương mặt lại mơ hồ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5030998/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.