“Nhà tôi hơi bừa bộn!”
Người đàn ông đi tới trước một cánh cổng sắt của căn nhà lầu ba tầng có vườn hoa, xuyên qua hàng rào cửa sắt, có thể nhìn thấy vườn hoa cỏ mọc um tùm bên trong, có một số cỏ dại thậm chí còn cao hơn Cửu Cân, trên mái nhà và tường đỏ của căn nhà ba tầng cũng mọc đầy thường xuân.
Cảnh tượng khá hoang vu.
Trông không có chút hơi người nào.
Người đàn ông đẩy cửa sắt ra, biểu cảm rất ngượng ngập, nói nhỏ: “Đi theo tôi, ở đây có đường!”
Anh ta đi phía trước dẫn đường, quả nhiên trong mớ cỏ dại chen chúc, quả thực có một con đường nhỏ, cho dù nhìn kỹ tìm cũng rất khó tìm được.
Mộng Vân Thường
Băng qua vườn hoa um tùm cỏ dại, tới cánh cửa lớn của căn nhà, người đàn ông móc chìa khóa ra mở, đẩy mở cửa lớn, là một đại sảnh trống không, ngoài hai cái ghế hỏng chân, không có bất cứ món gia cụ nào khác.
Sàn nhà rải rác ván gỗ, còn có đèn chùm thủy tinh hoa lệ trên trần nhà, đều tuyên cáo sự đường hoàng hoa lệ trước đây của căn nhà kiểu Tây này.
“Trước đây bày biện rất nhiều gia cụ, ở đây còn có một chiếc đàn piano, đều bị họ lấy đi rồi!”
Giọng điệu của người đàn ông bình thản, nhưng lại ẩn chứa chua chát, đây là nhà anh ta sống lúc nhỏ, là hồi ức thời thơ ấu, thời niên thiếu và thời thanh xuân của anh ta, còn có thời gian ấm áp tươi đẹp cùng cha mẹ, đều từng xảy ra trong căn nhà này.
Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5030974/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.