Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng, cô thế mà lại nhìn thấy nét xinh đẹp trên người một ông chú.
Hai cậu cháu này, một đen một trắng, một đô con một nhỏ bé, một văn một võ, thật sự rất không giống! “Cậu, cô ấy là Niệm Niệm.”
Thẩm Kiêu long trọng giới thiệu, gương mặt lạnh lùng trở nên rất ấm áp.
“Tiểu Đường, cậu là cậu của Tiểu Kiêu, cảm ơn cháu trước đây đã chăm sóc nó!”
Phó Thanh Hàn bỗng nhiên gập người, đây là việc ông ấy vẫn luôn muốn làm.
Khi cháu trai mất tích, ông ấy cũng mới hơn hai mươi tuổi, hơn nữa ông ấy du học nước ngoài nhiều năm, nền tảng trong nước không vững, không có bao nhiêu mối quan hệ, khi đó ông ấy giống như con ruồi mất đầu, không dò la được tung tích của Tiểu Kiêu.
Thậm chí ông ấy còn tưởng Tiểu Kiêu đã…mất rồi.
May mà Tiểu Kiêu gặp được vợ chồng Dã Lang, còn được bà cháu Đường Niệm Niệm cứu, sau khi được đón về, Thẩm Kiêu đã kể cho ông ấy biết những chuyện đã trải qua suốt những năm đó, khi đó ông ấy đã muốn đi tìm gia đình Đường Niệm Niệm cảm ơn.
Nhưng khi đó bởi vì ông ấy từng du học, bị bên trên thẩm tra, không thể rời khỏi thủ đô, ông ấy cũng sợ sẽ mang tới phiền phức cho gia đình Đường Niệm Niệm, cho nên tâm nguyện này vẫn chưa thể thực hiện được.
“Cậu đừng khách sáo, chúng ta đều là người một nhà.”
Đường Niệm Niệm đỡ Phó Thanh Hàn lên, đổi lại là người khác, cô sẽ không cứu đâu!
Phó Thanh Hàn gập nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5030967/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.