“Lên núi xem thử, đừng để xảy ra chuyện gì!”
Đại đội trưởng sải bước ra ngoài, ánh sáng của đèn pin trong tay rất yếu, không thể chiếu xa.
“Bác ba, lấy cái này đi!”
Đường Niệm Niệm lấy đèn pin trong nhà ra, vô cùng sáng.
“Đem theo mấy cây đuốc nữa!”
Mộng Vân Thường
Trên bếp đang nấu cơm heo, trong lòng bếp có lửa, bà cụ Đường làm mấy cây đuốc đơn giản, vì để cháy sáng hơn, bà ấy còn chơi sang đổ thêm chút dầu hỏa.
Đại đội trưởng dẫn vài người lên núi, những đốm sáng phía xa xa đang dần di chuyển lên núi.
Bà cụ Đường đè lại khóe miệng đang vô thức nhếch lên, đi vào bếp rửa chén, trong lòng lại đang cầu nguyện: “Ông trời nhất định phải tranh thủ hơn nữa, tốt nhất đ.á.n.h c.h.ế.t đồ tồi kia!”
Đã trễ vậy mà vẫn chưa quay về, nói không chừng thật sự bị sét đ.á.n.h c.h.ế.t rồi! Một tiếng sau, đoàn người của đại đội trưởng đã quay về, toàn thân ướt sũng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bọn họ tìm nửa cái núi cũng không nhìn thấy đám người Chu Tư Minh, trời mỗi lúc mưa to, cũng không có dấu chân, không một chút manh mối nào.
“Tôi phải gọi điện thoại báo cáo với công xã, chuyện lớn rồi!”
Đại đội trưởng đen mặt, loạng choạng đi gọi điện thoại.
“Không phải là bị sói hoang tha đi rồi chứ?” Có thôn dân nhỏ giọng nói.
“Không thể nào, những người đó đều biết võ, bảy tám người lận đấy, tôi còn nhìn thấy bọn họ mang theo s.ú.n.g nữa!”
Có thôn dân còn nhỏ giọng hơn nữa, thậm chí dùng tay ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5030922/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.