Ăn xong cơm trưa, nhóm bà cụ Đường và Tuyên Trân Châu đi làm, Đường Mãn Kim cũng đi kiếm chút điểm công, Đường Mãn Đồng không ở nhà, anh ta không đi công tác nhưng lại trông giống như đang đi công tác, còn bận rộn hơn cả xã trưởng của công xã.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Đường Niệm Niệm, bé Cửu Cân cũng ra ngoài tìm nhóm bạn để chơi.
Đường Niệm Niệm cõng cái gùi ra cửa, cố ý đi ngang qua trước mặt người dân trong thôn, cô cứ đi chậm rì rì.
“Bé Niệm, đi đâu đó?” Có người lớn tiếng hỏi.
Mộng Vân Thường
“Bẻ măng ạ, trên núi kia có nhiều măng lắm.”
Đường Niệm Niệm chỉ chỉ ngọn núi ở trước mặt, ngọn núi đó cách rất xa ngọn núi của đám Chu Tư Minh.
“Đúng là bên đó có nhiều măng thật nhưng cũng nhiều rắn lắm, bé Niệm cẩn thận chút nhé.” Có người tốt bụng nhắc nhở.
Hiện tại thời tiết đang nắng nóng, rắn rết trên núi đều chui ra ngoài, bình thường lên núi đều có thể đụng phải.
“Thấy thì bắt về nấu canh thôi!”
Mặt Đường Niệm Niệm không cảm xúc, trong không gian của cô còn có con rắn mặt dày mặt dạn đây, đã thả trên núi mấy lần nhưng đều bò trở lại.
Người dân trong thôn đều cười lên, họ cũng không thấy Đường Niệm Niệm đang nói khoác, lá gan của con gái nông thôn lớn lắm, không sợ mấy thứ rắn rết, trước kia lúc có nạn đói, ăn được một con rắn còn vui sướng hơn cả thần tiên.
Đáng tiếc lúc nạn đói, đừng nói tới rắn, ngay cả côn trùng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5030918/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.