Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng gõ xuống đầu đứa bé bảo cô làm mẹ nó, sẵng giọng: "Thị không sinh ra được đứa con trai lớn như em đâu, Cửu Cân, về nhà ăn cơm!"
"Vâng!"
Đường Cửu Cân cõng một giỏ cỏ heo tràn đầy, lại ôm một bó củi, cái chân ngắn chạy nhanh chóng, đi theo Đường Niệm Niệm xuống núi.
Bách Tuế cùng Phúc Bảo một trái một phải, tựa như vệ sĩ trung thành nhất.
Trên đường, Đường Niệm Niệm còn lấy trái chua ra gặm, c.ắ.n một cái, chua đến mức nhăn quéo mặt lại, nhưng lại quật cường không chịu phun ra, kiên trì ăn xong một trái.
Rêu gai thì cô không ăn, lười lột vỏ, trở về để Cửu Cân lột giúp cô, cho năm hào tiền công là được.
Bà cụ Đường ở cửa sân nhìn quanh, xa xa nhìn thấy hai đứa cháu gái, bà ấy kéo cuống họng rống: "Ăn cơm!"
Không về nữa thì bà ấy còn định đi lên trên núi tìm người.
"Nội, cho bà ăn!"
Đường Niệm Niệm cầm mấy viên mâm xôi nhét vào trong miệng bà cụ Đường.
"Ăn ít một chút, còn phải ăn cơm, lát nữa lại ăn không vô!"
Bà cụ Đường trừng mắt, hùng hùng hổ hổ đi vào phòng bếp.
Một bát rau xanh còn lại phải chờ người đã đông đủ mới xào, bằng không để nguội thì không thể ăn.
Hôm nay cơm trưa ở nhà họ Đường đặc biệt phong phú, một bát đậu phụ phơi khô hầm thịt thịt, ốc nước ngọt luộc, khoai tây luộc, đậu tương luộc, rau xanh xào, trứng tráng rau hẹ, còn có canh rong biển nấu trứng.
Thịt là thịt heo tươi mới Đường Niệm Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5030909/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.