Đường Mãn Đồng mỉm cười, lại duỗi tay muốn sờ Phúc Bảo, càng nhìn anh ta càng thấy thích con ch.ó trắng này, còn đẹp hơn cả ch.ó Tây Dương.
“Niệm Niệm, cháu lấy con ch.ó này từ đâu ra vậy? Còn không? Chú cũng muốn nuôi một con!”
Đường Mãn Đồng sờ đầu Phúc Bảo trông như tên ‘già dê’, Bách Tuế đứng bên cạnh trừng mắt tới mức b.ắ.n ra lửa, nếu đây không phải chú của cô chủ, nó đã sớm c.ắ.n đứt cổ tên lưu manh này rồi.
Phúc Bảo hưởng thụ híp mắt, nó thích bị sờ đầu, rất thoải mái.
Đường Niệm Niệm đã vào nhà, Đường Kiến Thụ khẽ nắm ống tay áo của chú nhỏ, Đường Mãn Đồng không để ý tới anh ta, còn mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn, đừng quấy rầy anh ta đang sờ ch.ó trắng xinh đẹp.
“Chú nhỏ, chú... Chú nhìn cái đuôi của nó đi!”
Đường Kiến Thụ chỉ cái đuôi của Phúc Bảo.
“Cái đuôi có gì đẹp.... Mẹ nó...”
Đường Mãn Đồng mất kiên nhẫn nhìn sang cái đuôi của Phúc Bảo, quay đầu lại, tiếp tục sờ, sau đó anh ta như nghĩ tới gì đó, lại xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cái đuôi của Bách Tuế, sắc mặt lập tức trắng bệch, hai đùi không chịu phấn đấu run rẩy như cầy sấy.
Đường Kiến Thụ hài lòng, không phải chỉ mình anh ta kinh hãi.
“Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, ông đây đập nát m.ô.n.g cháu!”
Đường Mãn Đồng xấu hổ ngừng sờ đầu Phúc Bảo, không dám cử động, cũng không dám rút ra.
Phúc Bảo không vui, nhìn sang anh ta, nhắc nhở anh ta mau sờ, Đường Mãn Đồng lại cho rằng sói trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5030891/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.