Trương Ngọc Mai cũng nhận ra cô, trong mắt hiện lên vẻ ghen ghét, nhưng nhanh chóng cụp mi xuống, trông vô cùng đáng thương: “Tôi không hại ai cả, mấy người đổ oan cho tôi!”
Đường Niệm Niệm cười chế giễu, trào phúng: “Có hại người hay không, cô là người biết rõ nhất, tôi sẽ khiến cô phải nói thật!”
Cô sờ túi, lấy ra một bé cưng, chính là thứ lần trước c.ắ.n Tề Quốc Hoa.
Sau khi uống nước linh tuyền của cô, cô thường xuyên ‘ngẫu nhiên bắt gặp’ con rắn nhỏ này trên núi, mỗi lần bắt gặp, con rắn nhỏ cũng không nói lời nào, lè lưỡi ra, dính chặt lấy cô giống như ch.ó mặt xệ.
Khiến Đường Niệm Niệm cũng phải ngại ngùng, đành lấy ra chút nước linh tuyền cho nó uống, số lần ngày một nhiều lên, con rắn nhỏ này cũng mặt dày hơn, mặt dày mày dặn không chịu đi, Đường Niệm Niệm không còn cách nào, chỉ đành thu nhận nó.
Cũng không phải bận tâm nhiều, bỏ vào không gian, con rắn nhỏ có thể tự mình chơi cả ngày, rất ngoan.
Mỗi ngày con rắn nhỏ sẽ ăn trứng gà trong không gian, béo tốt hơn rất nhiều, dài ít nhất một mét, trên đầu hình tam giác có hai con mắt hình đậu xanh, phun ra đầu lưỡi đỏ chót, rất đáng yêu.
Nhưng những người khác không nghĩ như vậy.
“A... Rắn!”
“Là rắn độc!”
Các bạc học vây xem đều khiếp sợ, đồng loạt lùi về sau vài bước, sợ bị rắn độc cắn.
Mặt mày Trương Ngọc Mai trắng bệch không còn một giọt máu, cô ta là gái quê, vừa liếc mắt đã nhận ra là rắn độc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5030879/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.