Đại đội trưởng hùng hổ rời đi, sống c.h.ế.t của Liễu Tịnh Lan không liên quan tới Đường Thôn, ông ấy cũng lười quan tâm, điều ông ấy quan tâm nhất hiện tại chính là nhà máy vớ.
Trước kia chưa thành lập nhà máy, ông ấy lo lắng nhà máy không thành công, hiện tại nhà máy vớ đã làm xong, ngày nào cũng có thể sản xuất ba bốn ngàn đôi vớ, ông ấy lại lo lắng không bán được, lo tới nỗi miệng mọc đầy mụn nước.
“Bé Niệm à, vớ của chúng ta thật sự có thể bán được sao?”
Mộng Vân Thường
Đại đội trưởng đi được vài bước, lại quay về, ông ấy đã hỏi câu này được mười mấy lần, cứ hỏi đi hỏi lại, hỏi tới mức khiến Đường Niệm Niệm mất kiên nhẫn.
“Không bán được!”
Đường Niệm Niệm tức giận, trước đó cô đều nói không thành vấn đề, nhưng đại đội trưởng không tin.
Nên dứt khoát nói khác.
Tầm mắt của đại đội trưởng tối sầm lại, ngã thẳng ra sau.
Đường Niệm Niệm sợ hãi, dùng tay kéo lại, mặt mày đại đội trưởng trắng bệch, môi cũng tái lại, dáng vẻ hồn xiêu phách lạc, khiến cô hiếm khi có cảm giác áy náy.
Nếu biết bác ba nhát gan như vậy, cô đã không nói dỗi ông rồi.
“Không có vấn đề gì cả, chắc chắn có thể bán được, bác cứ yên tâm đi!”
Đường Niệm Niệm ghé sát tai đại đội trưởng, hét to.
Hét nhỏ cô sợ đại đội trưởng không nghe thấy, hồn không về được.
Hồn xác của đại đội trưởng đúng là đã quay về, nhưng lỗ tai cũng ù ù như sắp vỡ.
“Nghe thấy rồi, cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5030800/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.