Trời tối, Đường Niệm Niệm đi tới chỗ Bát Ca, cô đặt hai chiếc máy làm vớ ở cửa, dùng xe đẩy bằng tay, Bát Ca bảo thuộc hạ nâng vào.
Trong phòng khách bật đèn sáng trưng, Bát Ca cố ý dùng bóng đèn 100W, sáng như ban ngày, trước kia Đường Niệm Niệm đã từng đi tham quan nhà máy sản xuất vớ, xem thử những người thợ làm vớ như thế nào, cũng không khó.
Vớ dệt quan trọng nhất là mẫu thiết kế, cái này cô không biết làm, Tuyên Trân Châu cũng không, nếu Đường Thôn thành lập nhà máy làm vớ, còn phải tìm một sư phụ thiết kế mẫu.
Cô thử thao tác một lúc, động tác càng ngày càng thuần phục, rất nhanh sau đó, một chiếc vớ đã được dệt ra, Bát Ca và thuộc hạ trợn tròn mắt, khuôn mặt đầy hưng phấn.
“Sao lại nhanh như vậy?”
Giọng Bát Ca run rẩy, ông ta từng nhìn thấy công nhân nhà máy vớ làm việc, tốc độ cũng không nhanh tới vậy.
“Sau khi cải tiến, hiệu suất tăng gấp đôi.”
Giọng điệu của Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng bâng quơ, việc này chỉ là chuyện nhỏ như ăn sáng với cô mà thôi.
Bát Ca và thuộc hạ há hốc mồm, khuôn mặt đầy kính phục, vào giờ phút này, sự ngưỡng mộ của bọn họ dành cho Đường Niệm Niệm giống như sông Trường Giang, kéo dài vô tận, chân cũng có hơi mềm, rất muốn quỳ xuống một cái.
“Thu thập máy làm vớ bị hỏng, rửa sạch sẽ rồi gọi điện lại cho tôi!”
Vẻ mặt và giọng nói của Đường Niệm Niệm vẫn lạnh lẽo, trước sau như một.
Nhưng Bát Ca và thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5030671/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.