Đường Mãn Ngân xách cái lò sắt xuống dưới lầu nhóm lửa. Ông dùng tờ báo vo tròn làm mồi, châm lửa rồi đổ than lên. Chỉ trong chốc lát, khói đặc cuộn lên như muốn nuốt trọn cả cầu thang. Ông lại cầm cái quạt nan quạt mạnh vài cái, khói càng bốc mù mịt.
Hồi nhỏ ai mà chẳng phải nhóm lửa, nhưng lần nào cũng cay mắt đến rơi nước mắt. Đường Mãn Ngân vừa ho khan vừa quạt, mắt đỏ hoe như thỏ bị hun.
Đường Niệm Niệm đứng một bên nhìn, khóe môi giật giật. Ở cái thời đại này, chỉ để nấu bữa cơm mà người ta phải mạo hiểm đến mức… suýt mù mắt. Đúng là nghiệp chướng.
Nhân lúc chú hai vật lộn với cái bếp, cô đã xử lý xong con thỏ, chỉ chặt một nửa để nấu hôm nay, phần còn lại để tối thím hai và hai đứa em họ về ăn. Cô còn tiện tay lấy từ “Không Gian” ra một túi gạo hai mươi cân.
“Trong nhà còn gạo hả?”
Đường Mãn Ngân ngạc nhiên thật sự. Giờ trong thôn lương thực thiếu muốn c.h.ế.t, nhà ai còn gạo trắng mà ăn? “Bạn học cháu có đường mua gạo. Một hào tám một cân.”
Đường Niệm Niệm không giấu. Dù sao trong không gian gạo nhiều vô kể, sau này đất canh tác nở rộng thì còn không biết hết vào đâu.
“Một hào tám? Niệm Niệm, còn mua được nữa không?”
Giọng chú hai hạ thấp ngay lập tức. Giá này quá hời.
“Tháng này hết rồi. Tháng sau xem sao.”
Không thể đưa ra quá nhiều cùng lúc, dễ khiến người ta nghi ngờ.
Chú hai thoáng thất vọng. Ông còn muốn tích thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5030529/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.