Editor: Aubrey. 
“Cẩu tặc, dám đánh lén ta!” Nộ Sơn Đạo Nhân giận dữ. 
Nhàn Chân cầm kiếm trong tay, trào phúng đáp: “Chỉ là một Nguyên Anh, vậy mà dám mặt dày cướp pháp bảo của tiểu bối, xem ra là một tên nghèo kiết xác.” 
Nộ Sơn Đạo Nhân giận tím mặt, kẻ cản đường đáng chết này: “Ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh!” 
Lê Chân ngưỡng mộ nhìn sư thúc của Trạch Vân, vị này thật biết cách chọc tức người khác, cứ thế kéo cừu hận về phía mình. Tuy Nộ Sơn Đạo Nhân cực kỳ tức giận, nhưng vẫn bỏ kim châm của Hồ Mao Mao vào túi Càn Khôn của ông. 
Nhàn Chân thấy thế lại châm chọc: “Quả nhiên là nghèo thật, ngay cả kim châm cũng không tha. Sao da mặt dày dữ vậy? Ta lại được biết thêm một kiến thức mới, không biết sau này lão tặc ngươi chết đi, có bao nhiêu người tranh đoạt da mặt của ngươi.” 
“Vì sao phải tranh đoạt một cái mặt già?” Hồ Mao Mao thuận miệng hỏi. 
Nhàn Chân cười tủm tỉm nói: “Mặt dày như vậy, nước lửa đều không sợ, đao thương không gây tổn hại được. Mang đi luyện thành pháp bảo hộ thân, rất tiện lợi.” 
Hồ Mao Mao bật cười, Nộ Sơn Đạo Nhân hét lớn một tiếng, muốn liều mạng với Nhàn Chân. 
Pháp bảo của Nộ Sơn Đạo Nhân là một ngọn núi nhỏ, lúc đầu ở trong tay ông chỉ lớn bằng bàn tay. Sau khi quăng ra, nó đột ngột to lên vô số lần. 
Chỉ thấy trên không trung xuất hiện một ngọn núi cực lớn, hướng tới nơi của đám người Nhàn Chân, định áp xuống. Nhàn Chân đời nào ngồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-den-co-dai/4181950/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.