Editor: Aubrey.
Nhoáng một cái đã trôi qua nửa năm, Lê Chân bớt chút thời gian đến trấn trên để bán một ít đồ ăn trong thôn, đổi được không ít lương thực, mảnh đất hoang của nguyên chủ cũng được khai thông thêm vài mẫu. Đến lúc thu hoạch, Lê Chân cũng bận rộn mấy ngày, một mẫu đất chỉ thu được không tới hai trăm cân lương thực, sau khi giao thuế thì chỉ còn lại hơn một trăm cân. Thuế má như vậy, so với công sức của người dân thì thật là quá đáng.
Lê Chân để cho những người trong thôn mượn đất, nhưng không thu *địa tô. Hắn không muốn trồng trọt, cũng lười phí thời gian vào mấy chuyện nhà nông này, đành phải tìm người trông hộ đất đai. Chờ hai đứa nhỏ nhà này trưởng thành, thì sẽ để lại cho bọn họ.
*địa tô: đại khái là số thuế phải nộp cho chủ đất, đây là phong tục của thời phong kiến.
Hiện giờ, cuộc sống của hắn càng ngày càng tốt lên, nhưng thỉnh thoảng cả nhà Lê Nguyên Đức sẽ tìm tới gây sự. Mỗi lần Trương thị và Lê Nguyên Đức tới quấy phá, Lê Chân hạ ám chỉ tinh thần lên người bọn họ, mỗi lần trở về, hai người đều bệnh nặng một trận. Dần dần, hai người cha mẹ trên danh nghĩa của Lê Chân, cũng bị ám ảnh một thời gian dài, không dám tuỳ tiện đến nhà Lê Chân nữa.
Chỉ là, mỗi lần ra đường gặp người, bọn họ sẽ nói Lê Chân bất hiếu, còn nói mệnh của hắn xui xẻo, mỗi lần gặp là sinh bệnh một lần. Những lời đồn đại này, tất nhiên chẳng có ảnh hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-den-co-dai/4181869/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.