Editor: Aubrey.
Tuy cái nhà này rất nghèo, nhưng Lê Chân không muốn tìm thêm phiền toái, hắn không tiếp tục luyện tập nữa. Hắn xoay người, đi vào phòng, nằm trên giường đất tiếp tục giả vờ như mình đang suy yếu.
Không bao lâu sau, những nha dịch kia đẩy cửa vào nhà, cặp mắt của bọn chúng rất tinh, vừa nhìn là biết nhà này nghèo rớt mồng tơi, nghèo đến như vậy cũng thật là hiếm thấy.
Còn nữa, ngay cả gà cũng không có để chiêu đãi, thật ra không phải Lê Chân bọn họ không muốn tiếp đãi, mà là đa số gà trong nhà đã bị Trương thị lấy đi rồi.
Dần dà, Tiểu Thạch Đầu cũng không còn nhớ đến chuyện đãi gà khi có khách tới nữa. Heo chó gì đó cũng vậy, cũng bị đại nhi tử của Trương thị lấy hết, trong nhà cũng không định mua thêm.
Đám nha dịch lục soát khắp nơi, ngay cả nước uống cũng tìm không ra, một người gọi là Lưu Thành dẫn đầu hung ác hỏi: “Ngày hai mươi bảy tháng trước, các ngươi từng có ai ra ngoài không?”
Lê Chân giả vờ vô cùng suy yếu, nói: “Ngày hai mươi bốn tháng trước, ta lên núi gặp phải lão hổ, còn bị ngã xuống sườn núi, được người nâng về, ở nhà hôn mê tận năm sáu ngày mới tỉnh lại. Mấy ngày nay, ta vẫn luôn ở trong nhà dưỡng thương, nên chưa từng ra ngoài.”
Lưu Thành quan sát bộ dạng của Lê Chân, xốc y phục lên nhìn miệng vết thương trên người hắn, sau đó không nói gì nữa. Thương thế như vậy hẳn đã qua mười ngày, miệng vết thương vẫn còn thâm, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-den-co-dai/4181867/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.