Đưa Kỳ Hạc ra ngoài bằng cửa hông, mở cổng rất phiền toái, mà cửa hông thì chỉ cần chuyển khóa cửa từ bên trong ra bên ngoài là được.Vừa đi ra ngoài không bao lâu đã đụng phải một bà lão: "Này, các ngươi là chủ nhân của căn nhà kia sao? Tại sao giờ mới chuyển đến thế, bỏ trống ba năm rồi.""Vâng đại nương, ta tên là Nhạc Khỉ Quả, còn đây là đệ đệ ta Nhạc Kỳ Hạc.
Ba năm trước phụ mẫu ta mất vì bệnh, ta và đệ đệ phải về quê giữ đạo hiếu.” Khỉ Quả tươi cười lễ phép trả lời.“Như vậy à, thật đáng thương.” Trong mắt đại nương lộ ra đồng tình, đầu năm nay đứa nhỏ mất cha mẹ đều sống không tốt, đặc biệt là nữ tử."Ta dẫn tiểu đệ đi ăn chút gì đó, không thể nói chuyện với đại nương được, gặp lại sau." Khỉ Quả nói vậy là vì bọn họ sẽ ở lại nơi này, sớm muộn gì thì hàng xóm cũng sẽ biết, để cho bọn họ đoán già đoán non còn không bằng tự mình nói ra.Còn về đồng tình và thương hại, chỉ cần mình sống tốt thì người khác nghĩ ra sao có liên quan gì đâu?Từ biệt đại nương, Khỉ Quả đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ xem ra cô nhất định phải mua xe ngựa hoặc là xe lừa mới được, thành trí lớn như thế mà dựa vào xe căng hải là không ổn.
Hôm nay đã muộn, giờ này đã là giờ mùi, không kịp đi mua.Trong con ngõ nhỏ này cũng có một vài cửa hàng, nhưng đa số bán nhu yếu phẩm hàng ngày, lại không có cửa hàng ăn uống.
Chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-den-co-dai-ngon-tinh/4557999/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.