“Giá này cao quá, mặt dây chuyền ngọc bích cao cấp khác cũng chỉ mới hai ba trăm lượng.” Lão chưởng quầy nhíu mi, bán lại cho người mua giá bốn năm trăm lượng, lấy lãi cũng phải hai ba trăm, có thể thấy được tiệm cầm đồ tâm hắc như thế nào.Trên thực tế, không giống như những thứ khác, loại mặt hàng như ngọc thạch này người đeo càng lâu thì phẩm chất càng tốt, ngọc nuôi người, người cũng nuôi ngọc."Chưởng quầy cũng nói là cái khác, hiện tại tuy cũng có phù điêu nhưng làm được đến trình độ này lại vô cùng hiếm thấy, chính là gia phụ tiêu tốn mấy năm trời mới làm ra được.
đáng tiếc gia phụ mất sớm, ta và gia đệ không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào bán của cải lấy tiền mặt mà sống qua ngày.”Khối ngọc bích này là cái được chạm trổ tốt nhất trong số ngọc mà Chu Nhược Nhược sưu tầm được, hùng ưng phía trên như sắp bay ra, thậm chí ngay cả lông chim cũng có thể thấy được rõ ràng, lấy trình độ điêu khắc thủ công ở cổ đại mà nói, muốn làm đến trình độ này là vô cùng khó khăn.Vì vậy Khỉ Quả tự tin, hơn nữa còn là tự nhiên mà có, cho dù giá thấp chút cô cũng không đau lòng.
Sinh sống ở tận thế lâu như vậy, tuy cô dựa vào năng lực bản thân sống không tồi, nhưng vào thời kì đầu cũng phải trải qua tình cảnh thiếu ăn thiếu mặc, những thứ này còn lâu mới hấp dẫn bằng cơm ăn áo mặc.n, nếu là tinh hạch thì cô còn đau lòng một tí.
Nghĩ đến tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-den-co-dai-ngon-tinh/4557989/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.