Tôi dữ dằn nói: “Vậy nên anh phải làm ấm cho em, không cho tránh.” Hung hăng xong lại cười lên, chủ động nắm chặt lấy bàn tay hắn. Ngón tay hắn thon dài, lòng bàn tay dù là lúc nào cũng rất ấm áp. Tôi nói: “Không đáng sợ, có thể là bởi vì em quá ngốc nghếch, không biết được chuyện này có cái gì để sợ sệt, Tạ Luân cũng hỏi có hay không sợ hãi, nhưng vì sao lại phải sợ?” 
“Bởi vì,” hắn trả lời tôi, “Dưới cái nhìn của họ, những khoa học gia yêu thích khám phá những điều huyền bí, mà các nhà khoa học gia ưu tú thông thường chỉ tôn thờ khoa học lý luận. Khoa học lý luận chính là khoa học bản thân, khoa học bản thân thừa nhận khoa học giao cho nhân loại quyền thăm dò cực hạn và những lợi ích cuối cùng. Loại quyền lợi này vượt qua cả luân lý của thời đại, và hầu như là nó cũng phản lại luân lý của xã hội.” 
Tôi nói: “...... Anh nói vậy em càng không hiểu được, em học nhân văn, chỉ có tư suy bằng hình ảnh, không có tư suy logic, anh lấy ví dụ đi.” 
Hắn suy nghĩ một chút, không biết nghĩ đến cái gì, cau mày nói: “Có thể một ngày tôi nổi nhiệt huyết muốn tạo ra một nhân bản của em, sau đó giết chết em, nhưng bởi vì tổ hợp gien trong nhân bản của em với em hoàn toàn giống nhau, như vậy sẽ không có ai phát hiện ra chuyện này, mà có phát hiện đi chăng nữa thì pháp luật cũng không có cách nào định tội và đưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mac-hi/3049220/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.