Khang Tố La luôn biết xem sắc mặc người khác, đại khái cảm thấy Tạ Minh Thiên có thể tùy tiện đùa giỡn như vậy xem ra chuyện kia quả thật không đáng nhắc tới, tiếp tục tập trung vào ván bài dù trên căn bản đã sớm mất hết hứng thú. Mấy người đàn ông cũng không mấy hứng thú với đề tài kia, nên cũng quay lại vị trí của mình, thi thoảng nghe thấy mấy lời trò chuyện lặt vặt, Nhiếp Diệc ngồi nhàn nhã bên cửa thủy tinh, giống như đang thất thần. Tôi cảm thấy tình hình cũng không có gì để lưu tâm nữa, đúng lúc vú Lâm đi làm nước trái cây, liền đi lại đó giúp bà.
Vú Lâm nhẹ giọng nói chuyện với tôi: “Bắt đầu mùa đông rồi, trời lạnh, không khí cũng khô nên uống nước trái cây rất tốt, tôi có nhờ Đồng tiểu thư mỗi ngày chuẩn bị cho thiếu phu nhân, cô ấy không biết có quên hay không?” Tôi nói Đồng Đồng ngày nào cũng bắt mình uống, hóa ra là do bà ấy dặn dò, thảo nào cô ấy lại đột nhiên nhiệt tình thế. Vú Lâm lắc đầu: “Thiếu phu nhân và thiếu gia công việc đều bận rộn, nên mới phải đặc biệt bồi dưỡng thân thể.” Lại nói: “Mộc Sơn này sợ là không chuẩn bị cơm được cho khách, phòng ăn với từng ấy người sợ là sẽ chen chúc.” Tôi nghĩ để người đưa họ đi một quán ăn nào đó, không thì ăn ở sân hoặc là trong nhà kính trồng hoa, nhà kính khá rộng rãi, còn có ngẩng đầu lên là có thể ngắm sao.
Quyết định xong bữa tối, chúng tôi lại hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mac-hi/3049215/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.