Nói vậy vì đôi khi ta dịch mà cũng không hiểu con gái ta nó nói cái gì nữa:3) 
Tôi nghiêm mặt nói: “Không có.” 
Hắn không trả lời. Tôi gọi: “Nhiếp Diệc, còn đó không?” 
Hắn ừ một tiếng. 
Tôi thử thăm dò một chút: “Kỳ thực là, có đôi lúc em cũng có khả năng sẽ.....” 
Hắn nói: “Tôi nhớ em.” 
Tôi suýt nữa thì làm rơi ống nghe, cố gắng khắc chế nhịp tim đang đập kịch liệt, nói” Nhiếp Diệc.” 
Hắn đáp: “Tôi ở đây.” 
Tôi nói: “Anh lại đang trêu chọc em đó hả? 
Hắn hỏi: “Giống đang đùa giỡn hả? Em đang đùa giỡn với tôi đó sao?” 
Tôi lắp bắp nói: “Em...... Em cũng rất nhớ anh, nhưng em không biết anh liệu có không muốn nghe em nhớ anh hay không, anh thật sự muốn em nhớ anh à?” 
Hắn dường như đang cười: “Đây là kiểu lý luận gì vậy?” 
Tôi nhất thời kích động, không đứt dây thần kinh gì mà bật thốt lên: “Em bây giờ về tìm anh được không?” Tiếng nhạc trong phòng ăn đúng lúc này thì dừng lại, có thể nghe rõ tiếng hít thở bên kia, Nhiếp Diệc ngược lại không trả lời tôi ngay lập tức. 
Tay cầm ống nghe có một chút mồ hôi chảy ra, tôi thử thăm dò hỏi: “Không được hả?” 
Hắn thấp giọng: “Tôi đang ở Thanh Hồ, cách em rất xa.” 
Từ hội quán Hồng Diệp đến Thanh Hồ, dù là không tắc đường thì ít nhất cũng mất hai giờ lái xe. 
Tôi lẩm bẩm nói: “Vậy thì đúng là xa thật, mất hai giờ lái xe lận đó.” Nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mac-hi/3049211/quyen-3-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.