Đợi đến khi HứaTuấn Thiên tỉnh lại toàn thân đều có cảm giác đau đớn, giống như bệnhnặng mới khỏi. Hắn nhìn bốn phía, là phòng của mình. Giường thực mềmmại, tỏa ra mùi hương thơm mát. Co rụt vào chăn, nằm trên giường vào mùa đông quả thực là một loại hưởng thụ xa xỉ.
“Tiên sinh.”
Hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc, tiếp theo có tiếng bước chân tiếnvào, giật rèm cửa. Ánh nắng lập tức tiến vào rọi sáng cả căn phòng. Hắnkhẽ nhíu mi, lấy tay che tầm mắt.
“Ngài cảm thấy sao?” Bởi vì ánh sáng nên Hứa Tuấn Thiên không thể nhìn thấy gương mặt người nọ, nhưnghắn biết đó là Jack. Ngay lập tức, những chuyện tối hôm qua lại bùng lên trong trí nhớ hắn.
“Đi ra ngoài.” Hắn lạnh lùng nói. Đây đã lànhững chữ bình tĩnh nhất hắn có thể nói ra. Sau khi trải qua nhữngchuyện như vậy, hắn không muốn nhìn thấy Jack nữa.
Jack cũng chưa đi, nó đứng trước cửa sổ im lặng nhìn Hứa Tuấn Thiên.
Hứa Tuấn Thiên dứt khoát trở mình, kéo chăn lên tận cổ, đem chính bình bọc thành một cái kén.
Bên tai nghe thấy tiếng bước chân, Jack đã tiến tới bên cạnh giường.
“Tiên sinh.” Âm thanh thiếu niên kèm theo tiếng khóc nức nở.
Hứa Tuấn Thiên tức giận, hắn không thích nhìn bộ dáng yếu ớt của thiếu niên.
“Ngài đang trách ta sao? Chính là…. ta chỉ nghe theo lời chủ nhân phân phó.”
Hứa Tuấn Thiên đột ngột bật dậy, cười lạnh nói: “Đừng đem mọi chuyện đổ lên đầu chủ nhân mình, khi đó, ngươi căn bản không nghĩ tới chuyện cựtuyệt.”
Sắc mặt Jack nhất thời trắng bệch.
Thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lung/81074/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.