Hầu hạ!
Có ý gì đây. Trong nháy mắt Hứa Tuấn Thiên cảm thấy đầu óc mình cứ ông ông, không thể suy xét điều gì. Hắn cứng đờ quay đầu lại: “Y Ân, đừng đốivới ta như vậy….” giọng điệu thành khẩn cầu xin, mặc dù chính hắn cũngbiết không có tác dụng.
Thân thể bị nâng lên, cảm giác lơ lửnggiữa không khí làm hắn muốn chết ngay lập tức. Sỉ nhục, hệt như tối hômđó, chỉ khác nhau ở chổ hôm đó là xúc tua, hôm nay là còng tay. Nhưngtất cả đều ghê tởm như nhau.
Quần áo vốn đã lộn xộn bị hắn giãydụa kịch liệt càng xốc ra nhiều hơn. Không thể thoát ra được. Hắn liềumạng giãy dụa nỗ lực không để Jack nhìn thấy bộ dạng của mình hiện giờ“Y Ân, Y Ân, dừng lại.” Hắn lớn tiếng gọi tên Y Ân, hy vọng y có thểbuông tha mình. “Ta có thể dùng miệng giúp ngươi, bao nhiêu lần cũngđược.” Âm thanh hắn đã muốn khàn khàn, mỗi lần kêu to hệt như có ai đódùng giấy nhám chà qua yết hầu. Nhưng loại đau đớn này sao có thể sosánh với chuyện bị người khác nhìn thấy cảnh mình bị sỉ nhục.
Bộvị bí ẩn trên cơ thể bị mở ra thật to. Hắn biết Jack đang nhìn nơi đó.Vẻ mặt đứa nhỏ tràn ngập sửng sốt, nó nhất định cảm thấy rất ghê tởm, rõ ràng là cơ thể nam nhân lại có bộ phận yếu đuối của nữ nhân.
Giờ phút này, cái chết quả thực là chuyện nhân từ nhất.
Thân thể bị người vuốt ve. Bàn tay thon dài hữu lực, là Y Ân.
Hắn nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn mặt tên hỗn đản kia:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lung/81072/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.