Mặc dù ở trong rừngkhông thể đói mà chết, nhưng cũng không thể cứ ở trong này làm dã nhânmà không ra ngoài. Loanh quanh trong rừng vài ngày Hứa Tuấn Thiên cuốicùng hạ quyết tâm.
Xách tiểu sói con trong lòng ra, chăm chú nhìn đôi mắt xanh biếc kia. Lúc trước sao hắn lại ngu ngốc đến vậy, cho nólà một con chó nhỏ? Cẩu sẽ không bướng bỉnh như vậy, mỗi lần ăn cái gìcũng cùng hắn ăn chung, lúc ngủ thì chui vào lồng ngực hắn sưởi ấm. Rõràng bộ dáng giống hệt như hên hỗn đản đáng giận Y Ân.
“Này, muốn chạy đi đâu?”
Hứa Tuấn Thiên tuyệt đối không thừa nhận mình lạc đường, ngẩng cổ, hỉnh mũi hướng tiểu sói con hừ một tiếng. Ý tứ rất rõ ràng, ngươi tìm cho kỹvào, nếu dắt đi lạc đường lão từ liền đem ngươi đi hầm canh.
Tiểu sói con ngao ngao hai tiếng, bước chân bé xíu lăn xăn phía trước. Kỳquái chính là chân nó vừa ngắn vừa nhỏ thế nhưng luôn bảo trì khoảngcách một hai bước trước mặt Hứa Tuấn Thiên.
Không biết đi bao lâu, Hứa Tuấn Thiên mơ hồ nhìn thấy phía trước có nhà cửa.
Có nhà là có người a!
Cảm giác lúc này hệt như Hồng Quân Liên Xô trải qua chiến trang cuối cùng cũng được gặp lại người thân!
Hứa Tuấn Thiên vươn một tay túm lấy tiểu sói con đang vô cùng đắc ý bỏ vàotrong ngực. “Lông ngươi tốt như vậy, cẩn thận bị người ta lột da làm bao gối bây giờ.” Tiểu sói con nằm trong ngực hắn cứ ngọ ngoạy không yên.Hứa Tuấn Thiên tức giận, cách một lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lung/1898893/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.