Quang mang mãnh liệtphát ra làm chung quanh đều chìm trong màu trắng lóa mờ mịt. Ánh sángchói mắt làm Hứa Tuấn Thiên không thể nhìn rõ mặt Y Ân, nhưng nếu khôngcó thiếu niên này bảo hộ, số phận hắn cũng sớm giống như tảng đá kia,biến thành bột phấn. Không khí trở nên nóng rực, hắn có một loại ảogiác, dường như máu trong cơ thể đang sôi lên sùng sục. Đột nhiên hắnngửi thấy mùi hương bị đốt cháy. Cánh tay Y Ân đang ôm hắn càng siếtchặt hơn, móng tay cắm vào da thịt.
“Y Ân?” Hắn khàn khàn gọi tên thiếu niên, bàn tay chạm vào cơ bắp đang siết chặt. Những vết thươngtrên người Y Ân có thể dùng mắt thường nhìn thấy tốc độ khôi phục. Khéplại, lại vỡ ra, cứ như thế tuần hoàn không ngừng.
Mồ hôi trên trán Y Ân nhỏ xuống, rơi vào gáy Hứa Tuấn Thiên. Trong nháy mắt lại bốc hơi đi.
“Buông ta ra đi!” Tiếng thở dài hệt như nỉ non, nếu không có hắn, Y Ân sẽ không chật vật như vậy.
Trong luồng sáng chói mắt, bóng người ngày càng rõ hơn, mang theo nguồn năng lượng mạnh mẽ hướng về phía bọn hắn.
Y Ân không nói gì, chỉ càng siết chặt vòng tay.
Tiếng nổ mạnh cuối cùng cũng chậm rãi ngừng lại. Quần áo trên người Y Ân rách bươm, lộ ra đường cong cơ thể, da thịt trắng nõn sáng bóng.
“Ái Đức Hoa?” Tóc nam nhân rất dài, xõa xuống tận chân.
“Đó là tên cha ta.” Y Ân kéo Hứa Tuấn Thiên về phía sau, đề phòng nhìn người nam nhân đang đứng trước mình chừng mười bước chân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lung/1898891/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.