Chạng vạng, khi y quay lại căn nhà đã lâu chưa về thì thấy có chút âm u, đèn còn chưa thắp, xem ra con gái y chưa về.
Đi đâu rồi nhỉ?
Nghĩ đến đây, y không khỏi dâng lên áy náy tự trách. Từ khi nam nhân rời khỏi thôn trang, một tháng y có đến hơn phân nửa thời gian là ở cùng hắn. Chỉ đơn giản vì nam nhân nói hắn sợ cô đơn, y liền bỏ mặc con gái mình…
So với nam nhân sợ cô đơn, đáng lẽ y càng nên ưu tiên lo lắng rằng khi y rời đi, chỉ có một mình con gái y ở nhà chứ?
Thế nhưng, sự lựa chọn của y lại là…
Mà hiện tại, y cũng không thể hoàn thành tâm nguyện của nó, ngược lại vì lưu luyến sự ôn nhu của nam nhân nên muốn nó đợi thêm một thời gian nữa.
Y đúng là người cha vô trách nhiệm chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân, từ dưới đáy lòng y hung hăng trách móc chính mình một phen.
Nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã gần xuống núi, y dùng đá đánh lửa thắp nến lên, chiếc bóng hắt lên tường dưới ánh nến chập chờn càng khiến căn phòng tăng thêm vẻ tịch mịch.
“Tiệp nhi?”
Vốn tưởng rằng con gái y chưa về, không ngờ nó đã đứng trước tấm bình phong bằng trúc từ khi nào, chắc hẳn là do vị trí ấy tương đối âm u nên y không phát hiện ra nó.
“Tiệp nhi, con có ở nhà à? Cha cứ tưởng con chưa về.”
Phan Như Tiệp nở nụ cười nhạt.
“Cha, cha ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-linh-dao/3005588/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.