Lý Hoài Cẩn hoàn toàn không xem kẻ thù ra gì, tâm tình có vẻ rất tốt còn mỉm cười với cô: "Khanh Khanh, em xem ánh trăng đêm nay thật đẹp.''
"Ừm!'' Cô ngẩng đầu nhìn, đúng là đẹp thật, chiếu sáng cả bầu trời. Bất giác khóe môi cô bật cười.
"Em cười còn đẹp hơn ánh trăng.'' Lý Hoài Cẩn nhỏ giọng.
Nhan Khanh nghe thấy nhưng vẫn giả bộ nghiêng đầu nhìn: "Anh nói gì đấy, em nghe không rõ.''
Thời nay ai còn mượn trăng tỏ tình, thật quê mùa. Anh ta tưởng mình là thi sĩ chắc! Hèn chi ''ánh trăng sáng'' chẳng thèm ngó ngàn đến anh ta. Cũng không phải khen mình đẹp, đây rõ ràng là nhìn cô thấy bóng dáng người tình trong mộng của anh ta.
Nhan Khanh nỗ lực nhớ kĩ cảm xúc vỡ mộng này, đồng thời cảm thấy giao dịch giữa mình và Lý Hoài Cẩn đáng giá. Lúc trước đạo diễn và biên kịch có giảng giải như nào cô cũng không thể hiểu được, vậy mà bây dễ lại dễ dàng nắm bắt được cảm giác chờ mong, hen mọn, đố kị của Như Ái.
Hai người ngồi xuống ghế đá ven đường, đã lâu không đi bộ khiến hai chân cô như nhũn ra. Cô mở khẩu trang hít chút gió đêm, đặt mèo nhỏ giữa băng ghế, hai tay không ngừng xoa bóp chân.
Lý Hoài Cẩn đột nhiên quỳ xuống: "Để tôi giúp em.'' Anh ta định cởi giày, Nhan Khanh vội co hai chân lên ghế đá, nhắc nhở: "Anh quy phạm điều một rồi!''
Lý Hoài Cẩn nhìn vào mắt cô, ngừng mấy giây, mới trở về vị trí ngồi: "Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lieu-song-va-binh-hoa-cao-cap/2988384/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.