Không khí trong phòng bệnh căng thẳng không kém.
Trưởng khoa liên tục lắc lắc đầu, tư liệu sống quỳ rạp bên giường cũng lắc lắc đầu khiến cô chóng mặt buồn nôn quá.
Bộ bọn họ là hội "Ồ, sao bé không lắc à?"
Nhan Khanh nhắm chặt mắt lại không muốn nhìn thấy đám người phiền phức này lần nào nữa!
"Nhan Khanh, em mau mở mắt ra.'' Lý Hoài Cẩn lay mạnh vai cô, gào thét.
Ồn ào quá! Bộ mấy người kêu mở mắt tui phải mở mắt theo hả?
Mơ đi!
Bà đây đéo nghe lời đứa nào!
Trưởng khoa xoa trán: "Mau chuyển bệnh nhân đi…''
"Không được, các người phải chữa trị cho em ấy.'' Tuy mới gặp nhau hai tuần, lại như ở bên hai năm. Từng nhìn thấy bộ dạng đanh đá của em ấy tranh giành đồ ăn, cũng từng nhìn thấy em ấy dịu dàng ôm mèo con vào lòng, từng ngắm em ấy cười. Mọi khoảnh khắc như mới hôm qua thôi, không đành kết thúc.
Trưởng khoa vỗ nhẹ vai Lý Hoài Cẩn: "Giám đốc Lý, cậu đừng nắm chặt khung giường nữa, chúng tôi phải chuyển bệnh nhân đến khoa tâm thần.''
"…Khoa tâm thần? Không phải trưởng khoa muốn đưa em ấy đến nhà xác sao?'' Lý Hoài Cẩn mờ mịt hỏi.
"Haha…thanh niên trẻ như cậu sao lại đùa giỡn ác thế, trù cho người ta chết luôn.'' Trưởng khoa lắc đầu cười khổ: "Tôi nghi ngờ cô ấy mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm túc quá mức với những con số, đưa qua khoa tâm thần điều trị chuyên nghiệp sẽ tốt hơn.''
"Vậy sao ông lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lieu-song-va-binh-hoa-cao-cap/2988371/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.