Thấy bạn thân mình yếu thế, Tư Hà chạy tới trước mặt đoàn phim phân bua trắng đen, phải trái: "Nè, mấy người không thể đối xử với nhỏ như vậy.'' Tư Hà chỉ tay vào một nữ nhân viên bên tổ phụ cần, giọng sang sảng: "Còn nhớ, mấy tuần qua ai cho mượn kem dưỡng da không, còn có mấy anh bên tổ đạo cụ nữa, có nhớ lúc mấy người lâm vào cơn nghiện cờ bạc, ai là người lau chùi máy quay, bố trí phân cảnh không?''
Nhất thời cả đoàn anh nhìn tôi, rồi lại tôi nhìn anh ái ngại, nhất thời không biết có nên đứng ra không?
Ấm lòng quá!
Chỉ nói tới đây thôi là đủ nhưng không Tư Hà còn bồi thêm: "Cho dù đánh chết tên khốn đó cũng đáng, vứt xác cho sói ăn, chúng ta tiến lên giúp đỡ'' Lời vẫn chưa nói xong đã bị đạo diễn bịt chặt miệng, kéo sang một bên nhường lại không gian cho đôi tình nhân.
Cứt có thể ăn nhưng lời không thể nói bậy.
Nhan Khanh rối rắm không biết giải quyết như nào, cô nhìn chằm chằm cánh hoa vàng ươm dưới chân thơ thẩn. Vô tình lọt vào mắt đốt ngón tay trắng ngần, thon dài sach sẽ ôm chặt chân, ngẩng lên một chút là thấy ánh mắt bá đạo chứa đựng cảm xúc khó hiểu, rõ ràng là giả vờ giả vịt còn ụp nồi lên người cô.
Đồ xấu xa!
Từ nhỏ Nhan Khanh đã không giỏi ăn nói, uất ức cũng giữ trong lòng, đôi khi dũng cảm tâm sự với cha thì ông ấy đều thản nhiên nói: "Đều là trẻ con như nhau thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lieu-song-va-binh-hoa-cao-cap/2987882/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.