Bỏ chuyện thư ký có chuyên môn bắt gà ra khỏi đầu, Nhan Khanh bắt đầu đi dạo phòng anh một vòng, lục lọi thấy sổ tay hướng dẫn mua sắm mình chụp đặt gọn gàng trong ngăn kéo.
Ánh mắt cô sáng lên, hất cằm nhìn anh: "Nói thật đi, anh là fan trung thành của em đúng không?''
Giám đốc Lý giả vờ ngạc nhiên: "Wow, bị em phát hiện rồi!''
Giọng nói không lớn không nhỏ vừa vặn lọt vào tai, cô không kìm được phát ra tiếng cười khúc khích. Trong lòng có chút an tâm.
Không có sổ tay quảng cáo của Lâm Ấu Vi, nơi này không có vết tích kẻ khác. Nhan Khanh bất đắc dĩ đỡ trán, phải chăng mình đã suy nghĩ quá nhiều, trong thời gian cả hai yêu nhau, tư liệu sống không hề nhắc một câu đến đàn chị.
Cô cũng không biết rốt cuộc giữa hai người đó đã xảy ra chuyện gì, nếu anh ấy không muốn nói về quá khứ của mình thì Nhan Khanh cũng không tiện mở lời.
Nhan Khanh quay đầu nhìn người đàn ông nghiêm túc làm việc, từng cái nhướng mày, nhếch miệng với mình, sóng trào trong lòng dần lắng xuống.
Phải rồi, tình yêu không thế quá ích kỷ, so đo quá khứ.
Rộng lượng, bao dung, chữa lành vết thương lòng anh ấy.
Hiện tại chính là Nhan Khanh không phải Lâm Ấu Vi.
Nhan Khanh dứt khoát bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, ngồi trên sofa lướt mạng xã hội. Thời gian qua không ở trên núi Lĩnh Phong thì lo yêu đương không biết hướng gió trên mạng thổi đến đâu rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lieu-song-va-binh-hoa-cao-cap/2987871/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.